Hậu viện, lúc này đám quý tộc đều uể oải.
Đám người Hoàng Long đã trốn đi, vài vị phó cục trưởng cũng chạy, Chu Siêu bị giết...
Bọn họ bị đả kích rất lớn, đặc biệt là hiện tại bọn họ phải bỏ phiếu chọn ra 100 người!
Tuy mọi người đều cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì, không phải đám người bên ngoài vẫn đang phản đối hay sao? Nhưng nếu bọn họ chết thật thì sao?
Có ai không sợ chết chứ?
“Ta không tán đồng bỏ phiếu như vậy!”
Có người thét lên: “Như vậy là không công bằng! Phải bỏ phiếu nặc danh, nếu không thì chắc chắn sẽ có người sợ bị trả thù, Mộ tiểu thư, ngươi nói đi, công khai bỏ phiếu có công bằng không?”
Hiện tại bọn họ sắp bỏ phiếu, trên thực tế, phạm vi danh sách này rất nhỏ, bởi vì người bên ngoài chỉ chuẩn bị một danh sách 300 người.
100 người sẽ được chọn trong số 300 người này.
Đám người Mộ Tiểu Dung chắc chắn không nằm trong danh sách này, đây là danh sách đám quý tộc bên ngoài thương lượng, thỏa hiệp rồi đưa ra, Mộ Tiểu Dung là con gái của cục trưởng, ai dám chọn chứ?
Mà hiện tại phải chọn ra 100 người, người bên ngoài giao cho người bên trong tự quyết định, hơn nữa còn an ủi bọn họ rằng sẽ không sao đâu, chỉ là hình thức mà thôi, bọn họ sẽ không cho phép Lý Hạo thành công.
Nhưng người nằm trong danh sách có ai mà không sợ chứ?
Đặc biệt là hiện tại có người đề nghị trực tiếp lựa chọn, đọc tên, nếu kẻ đó đồng ý được chọn thì giơ tay... Làm vậy không phải là sẽ đắc tội với người ta sao?
Ai sẽ làm như vậy chứ?
Mà gia thế càng lớn thì càng an toàn, gia thế nhỏ thì chắc chắn sẽ xui xẻo!
Mộ Tiểu Dung khẽ nhíu mày, nàng ta cũng cảm thấy công khai lựa chọn như vậy không tốt, dễ gây mâu thuẫn, nàng gật đầu nói: “Nặc danh cũng được, thật ra chỉ là thủ tục hình thức thôi, mọi người đừng lo lắng quá.”
Quý tộc đưa ra đề nghị đó nhẹ nhàng thở ra.
Nhân vật nhỏ như hắn ta dễ bị kéo vào danh sách, hiện tại thì tốt rồi, không ghi tên thì người ta chưa chắc đã biết hắn ta tên gì, quý tộc mà hắn biết… không chừng mọi người đều ước gì đám quyền thế lớn bị chọn ấy chứ!
Suy nghĩ của bọn họ hiện thực như vậy đấy!
Trong tình huống công khai, mọi người không dám chọn, sau lưng thì hận không thể đưa đám người quyền thế địa vị lớn vào chỗ chết, may mà đám đại quý tộc như Mộ Tiểu Dung không nằm trong danh sách, bằng thì chắc chắn số phiếu của bọn họ sẽ nhiều nhất.
Đang bàn luận, bỗng nhiên có người thân thể cứng đờ, ngay sau đó mọi người ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, tiếp đó là căng thẳng sợ hãi.
Lý Hạo đã tới!
Lý Hạo bình tĩnh cất bước đi vào, nhìn về phía mọi người: “Có danh sách chưa?”
Mộ Tiểu Dung biến sắc, đứng dậy đáp: “Sắp rồi.”
“Nhanh lên.”
Lý Hạo bắt lấy một người: “Ngươi đã có danh sách 300 người, đưa ta một bản! Ta sẽ điểm danh ở đây... Xem số phiếu trong danh sách nhiều hay ít.”
Mộ Tiểu Dung biến sắc: “Lý đô đốc, chúng ta sẽ tự quyết định nội bộ...”
Lý Hạo nhìn nàng: “Ta mới là người định đoạt, ngươi nói thêm một chữ thì cũng vào danh sách đi!”
Mộ Tiểu Dung nhíu mày im lặng, nàng thầm nghĩ, chỉ là hình thức mà thôi, sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì đâu, không phải sợ gì cả.
Nhưng nàng ta vẫn cảm thấy bất an.
Người bị Lý Hạo tóm lấy không dám nói lời nào, vội vàng lấy ra một phần danh sách giao cho hắn, Lý Hạo nhìn lướt qua.
Danh sách này rất thú vị, sau tên đều có gia tộc, thế lực, tước vị, chức vị, vừa nhìn liền hiểu ngay!
Thậm chí gia tộc cũng phân theo thực lực Húc Quang, Tam Dương, ngoài ra còn phân loại theo thế lực, tỷ như gia tộc phụ thuộc Lưu gia Cửu Ti, phụ thuộc Trần gia Cửu Ti...
Phân chia ra như vậy rất phức tạp, nhìn qua một lượt thì thấy có 300 người.
Có mạnh có yếu, nhỏ yếu như con cái một vị Bách Phu Trưởng Quân Pháp Ti, con trai của Bách Phu Trưởng mà cũng có tiền đến Tứ Hải Đảo chơi bời sao?
Lý Hạo không hiểu.
Bách Phu Trưởng là cấp bậc rất thấp, ít nhất là không phải quý tộc ở thời đại này, không có tước vị hoặc hay thực quyền chân chính thì có thể coi là quý tộc sao?
Một Bách Phu Trưởng nho nhỏ mà con của hắn lại có thể đến Tứ Hải Đảo tiêu tiền như nước ư? Đi làm người hầu kẻ hạ sao?
Trên một vòng, Lý Hạo không vừa lòng lắm, ở đây chỉ có vài nhân vật râu ria, nhưng hắn không nói gì, chỉ lên tiếng hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Mọi người nhìn về phía Mộ Tiểu Dung.
Mộ Tiểu Dung thấy Lý Hạo nhìn mình thì hơi khẩn trương: “Ở chỗ ta... Nhưng phải chọn ra danh sách trước.”
Lý Hạo nhìn nàng ta: “Lấy ra đây!”
Mộ Tiểu Dung sợ hãi nhưng vẫn lặp lại lần nữa: “Phải chọn ra danh sách, xác định 100 người trước, rồi ta sẽ giao cho ngươi...”
“Một!”
“Ta...”
“Hai!”
Ngay sau đó, một phần hồ sơ dày xuất hiện trong tay Mộ Tiểu Dung.
Lý Hạo cầm lấy nó lật xem, mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của Mộ Tiểu Dung.
“Ngô Vũ, cha là Ngô Hạo. Phó trưởng phòng thứ chín của Đông Ti Hành Chính Ti...”
Trên cùng là giới thiệu thân phận, Lý Hạo nhìn lướt qua, thân phận bình thường. Phía dưới là ghi chép tội danh.
“Năm 1721 lịch Tinh Nguyên, Ngô Vũ từng cưỡng hiếp giết chết một bé gái, khi vứt xác bị người phát hiện, Ngô Vũ đánh chết người chứng kiến, sau đó dùng tội danh đánh cắp cơ mật, cấu kết Phi Thiên để bắt cha mẹ bé gái đang báo án, giam giữ vào đại lao Hình Pháp Ti, ba tháng sau, hai người chết trong ngục...”
Hình như Ngô Vũ này có đam mê đặc thù, tội trạng của gã đều có quan hệ đến bé gái.
Có người đã chết, có người còn sống, người không hé răng thì đều không chết, chỉ cần báo án, tìm tới cửa thì đều đã chết, hơn nữa không phải chỉ có 1 – 2 người mà là cả nhà đều bị liên lụy.
Ban đầu còn có người báo án, sau đó... Không ai báo án nữa.
Báo án phải đến Hình Pháp Ti hoặc Tuần Kiểm Ti, kết quả đều giống nhau, không báo án thì vấn đề không lớn, nhưng nếu đã có ghi chép thì cả nhà đều chẳng còn.
Chỉ là một vị phó trưởng phòng của một ti trong ngũ phương ti Hành Chính Ti, đại khái chỉ tương đương với một vị Tuần Thành sử cấp thấp bên Tuần Kiểm Ti mà thôi, trước kia Lý Hạo đã đạt được chức vụ này rồi, đám người Trần Tiến cũng đang giữ chức vị như vậy.
Tên Ngô Vũ này thân phận không cao, thân phận kia là của cha gã, bản thân gã chỉ là một kẻ thất nghiệp lang thang, nhưng ở đây thì gã lại có thể một tay che trời!
Thật thú vị!