Sắc mặt Hầu Tiêu Trần thay đổi.
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Nếu thực sự cần thì ngài đương nhiên có thể ra tay! Nhưng nếu không thể thay đổi điều gì, Lý Hạo ta không thành công, giết không hết... có thêm vài người cùng chết thì có gì khác nhau?”
“Võ Vệ quân vẫn đang ở trong thành, vậy nên nếu không có hy vọng và có quá nhiều cường địch thì bộ trưởng cứ ẩn núp đi, sau đó trở lại Ngân Nguyệt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như hôm nay!”
Hầu Tiêu Trần yên lặng nâng ly trà lên uống, không hề hé răng.
Lý Hạo nhìn thẳng tắp vào ông: “Ta nợ bộ trưởng một ân tình, không muốn nợ thêm nữa, ta không trả được, nợ nhân tình khó trả. Ta làm những chuyện này vì ta là người giang hồ, bộ trưởng thì không phải! Làm quan có cái tốt của quan, người giang hồ có đạo của giang hồ, sư phụ ta nói, võ sư giang hồ là kiểu người ngươi không nghe ta thì ta sẽ giết ngươi! Làm quan thì không phải như thế!”
Hầu Tiêu Trần vẫn trầm mặc.
Lý Hạo cầm dấu: “Đây là mệnh lệnh của Tuần Dạ Nhân!”
Hầu Tiêu Trần bật cười: “Ngươi thú vị thật đấy.”
“Thật ra không thú vị chút nào đâu.”
Lý Hạo cũng cười: “Chỉ là ngàn người Võ Vệ quân đều là võ sư Ngân Nguyệt ta, thực lực bọn họ quá yếu, không thể làm nên chuyện thì sao phải đâm đầu đi chịu chết? Nếu có tâm thì ngày sau tái chiến, giang hồ bất diệt, võ sư bất tận!”
Hầu Tiêu Trần cười nhìn Lý Hạo: “Ngươi cảm thấy khi nào mới có hy vọng?”
“Khi ta chém được đầu những người đó treo trên cửa thành, Thần Thông sợ ta, Cửu Ti né tránh, khi ấy bộ trưởng có thể xuất chiến!”
“Ngươi... Khi đó chẳng phải là không còn chuyện gì cho ta nữa ư?”
“Khó nói trước.”
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười nhìn hắn, sau đó hơi nhíu mi, hồi lâu sau ông nghi hoặc lên tiếng: “Ngươi... hình như hơi khác, thay đổi rồi, vì sao vậy? Thực lực tiến bộ ư?”
Lý Hạo cho ông một cảm giác rất khác lạ, tựa như sấm sét giông bão, tựa như cuồng phong thổi quét, không thể nói rõ cảm giác này ra.
Giờ phút này Lý Hạo đang mặc áo giáp, không hề cởi ra, nghe vậy thì cười đáp: “Ánh mắt bộ trưởng thật tinh tường, không tiến bộ thì sao ta dám kiêu ngạo như thế? Thực lực là yếu tố căn bản của võ sư!”
Hầu Tiêu Trần trầm tư nhìn Lý Hạo thêm vài lần, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đừng hấp thu quá nhiều Thần Năng Thạch, không tiêu hóa được cũng không phải chuyện tốt đâu.”
Ông mơ hồ cảm thấy trên người Lý Hạo đang có thần năng tiết ra ngoài, nhưng nhất thời ông không nghĩ sâu hơn.
Tới cảnh giới của Lý Hạo, hắn không có khả năng phá khóa siêu năng, tiền đồ của hắn không thể hạn lượng, trên đời này, có lẽ Lý Hạo sẽ là võ sư đầu tiên hoàn chỉnh bước vào chiến lực Thần Thông.
Không cần kỳ quá độ, không cần thời kỳ dưỡng bệnh để trở thành võ sư Thần Thông chân chính.
Võ sư như vậy sao lại tự hủy tương lai được chứ?
Hơn nữa, ông cũng không cảm nhận được lực lượng ngũ hành quá mãnh liệt nên không suy đoán sâu xa.
Ông cho rằng Lý Hạo nóng lòng cầu thành nên hấp thu quá nhiều Thần Năng Thạch dẫn tới thần năng trầm tích.
Lý Hạo mỉm cười gật đầu: “Bộ trưởng yên tâm đi. Chuyện này cứ thế nhé, không thấy hi vọng thành công thì từ bỏ, ta cũng không ngốc, đến đường cùng thì ta sẽ chạy trốn, bọn họ không dễ dàng bắt được ta đâu, ta có Truy Phong Ngoa mà.”
“Được.”
Hầu Tiêu Trần gật đầu, trong lòng ông nghĩ thế nào thì chỉ có mình ông biết.
“Ta đến hậu viện xem đám quý tộc đó làm danh sách xong chưa đây.”
Lý Hạo đứng dậy, mang theo con dấu rời đi.
Hắn đi rồi mà Ngọc tổng quản vẫn nhìn theo, Hầu Tiêu Trần cười khẽ: “Nhìn gì nữa?”
Ngọc tổng quản lộ vẻ xấu hổ rồi nhanh chóng bình thường trở lại: “Bộ trưởng, Lý Hạo nói... Ngày mai...”
“Ta sẽ cân nhắc. Hắn nói là việc của hắn, ta thích làm gì là tùy ta, Võ Vệ quân sẽ được sắp xếp thỏa đáng, yên tâm đi.”
“Vâng.”
Hầu Tiêu Trần suy tư một phen rồi lại nói: “Ta sợ hắn quá mức nóng lòng cầu thành, đạo Uẩn Thần Dung Thần của Viên Thạc chưa chắc đã hoàn thiện, ta nhận thấy thần năng đang tiết ra từ người Lý Hạo, điều này không phải dấu hiệu tốt, hắn đang trầm tích quá nhiều thần năng, không tiêu hóa được.”
Ngọc tổng quản đột nhiên biến sắc, cẩn thận hỏi: “Hắn... Có khi nào hắn đã phá khóa siêu năng hay không?”
Hầu Tiêu Trần ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không đến mức ấy, cũng không cần thiết. Trừ khi phá sáu khóa, nếu không thì không khiến hắn mạnh thêm bao nhiêu, ngược lại sẽ cắn nuốt nội kình, hoàn toàn mất khống chế! Ta không cảm nhận được lực lượng ngũ hành nhưng lại có chút lực lượng sấm sét mỏng manh.”
“Vậy là tốt rồi!”
Ngọc tổng quản nhẹ nhàng thở ra.
Như Lý Hạo đã nói, hắn có thể chạy trốn, không cần thiết đánh cược tất cả ở Thiên Tinh thành, nếu hắn thật sự thăng cấp siêu năng thì Ngọc tổng quản sẽ hối hận đến chết.
“Lý Hạo có Truy Phong Ngoa và thần kiếm Lý gia, nếu tình huống không ổn thì có hy vọng chạy trốn, đúng không?”
“Có.”
Hầu Tiêu Trần gật đầu, không có cũng phải có, trên thực tế, nếu Cửu Ti thật sự muốn đối phó với hắn thì chắc chắn bọn họ sẽ tính đến điểm này.
Truy Phong Ngoa có thể cắt đuôi Thuế Biến nhưng không bỏ được Thần Thông.
Nhưng ông sẽ không nói ra chuyện này, Hầu Tiêu Trần cũng không muốn nhiều lời nữa: “Ta sẽ nghỉ ngơi một đêm, ngươi cũng đừng chỉ vui vẻ không như vậy, trước kia nếu ngày hôm sau có chính sự thì ngươi đều sẽ chuẩn bị một bữa ăn ngon, sao đêm nay không có?”
Ngọc tổng quản ngẩn ra.
Đúng vậy!
Đêm nay quên rồi!
Lý Hạo vừa trở về đã đại triển thần uy, tuy rằng giết một tên Húc Quang chẳng tính là gì, bộ trưởng cũng có thể dễ dàng làm được nhưng người ta trở lại khiến ta rất vui vẻ...
Nàng đứng dậy: “Ta đi làm đây, bộ trưởng chờ một lát nhé!”
“Đi đi!”
Hầu Tiêu Trần gật đầu chờ đợi tiệc tối.
Ngọc tổng quản muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, kỳ thật nàng muốn hỏi có nên làm cho Lý Hạo một phần hay không? Tuy nhiên gần đây bộ trưởng có vẻ không như mọi khi nên… thôi vậy.