Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1128 - Chương 1128 - Niềm Vui Khó Hiểu

Chương 1128 - Niềm Vui Khó Hiểu
Chương 1128 - Niềm Vui Khó Hiểu

Lý Hạo đã trở lại.

Khi người nam nhân trẻ tuổi này vừa rời khỏi Thiên Tinh thành chưa được bao lâu, từ lời đồn đã chạy trốn đến bây giờ trở về, điều đó có vẻ đã thắp lên thứ gì đó.

Dân chúng chết lặng dường như sống lại.

Bọn họ không biết mình đang mong chờ điều gì, bọn họ không biết mình muốn kết quả thế nào.

Giết quý tộc ư?

Không biết.

Bọn họ phẫn nộ, thống hận, cũng chết lặng, quý tộc là trời, cường giả cũng là trời.

Kỳ thật bọn họ không hứng thú với trận chiến giữa các cường giả, cùng lắm là coi chúng thành chuyện phiếm để nghe lúc rảnh rỗi mà thôi.

Nhưng hôm nay, không biết thế nào mà bọn họ cảm thấy rất vui vẻ.

Bọn họ không đọc nhiều sách, không biết nhiều chữ, bọn họ chỉ cảm thấy vui vẻ, hưng phấn, vui mừng đến mức... mất ngủ.

Dù là ở kinh đô, ở ngay dưới chân hoàng thành nhưng trong mấy ngàn vạn dân chúng lại chẳng có bao nhiêu người biết chữ, trước đây trường học còn mở thì không sao, 20 năm trước siêu năng quật khởi, vô số trường học bị đóng cửa, 5 năm trước lại có thêm rất nhiều trường học bị cấm mở, hiện nay, thế hệ trẻ được giáo dục không nhiều lắm.

Vì sao bọn họ lại vui vẻ?

...

Trong xóm nghèo.

Gió bắc gào thét thổi đến, trong sân rộng trống trải không có bài trí gì, cửa sổ cũng lọt gió, gió lạnh len lỏi vào trong.

Giữa sân, một đống lửa đang cháy hừng hực, mấy chục đứa bé túm tụm lại với nhau.

Vũ Minh gầy yếu thấp bé lắc lư cái đầu nói: “Không biết vì sao mọi người lại vui vẻ như thế? Hôm nay ra ngoài mua khoai lang đỏ, ma ma bán khoai lang đỏ còn cho ta thêm một củ, bà ấy cũng không biết vì sao mình lại vui, nhưng mà cứ tặng ta thôi!”

“Đúng vậy, vừa rồi Lưu mặt rỗ cách vách còn cho ta một viên kẹo, trước kia thì không có đâu!”

“Đúng vậy, hôm nay ta kéo xe đẩy cho một vị khách, trước kia được trả nhiều nhất là 5 văn, hôm nay trả cho ta những một đồng đấy!”

“...”

Bọn nhỏ cũng rất hưng phấn, bọn họ không biết tại sao lại như vậy nhưng hôm nay rất nhiều người cũng đều vui vẻ, thậm chí có cảm giác như sắp tết.

Vì sao?

Ngày nào cũng như vậy thì tốt rồi.

Vũ Minh gật đầu: “Cái này gọi là thức tỉnh! Tiềm thức thức tỉnh!”

Đứa bé tỏ ra nghiêm túc như một người trưởng thành: “Chúng ta biết cuộc sống của mình không tốt, nhưng tại sao lại như vậy? Chúng ta sống dưới hoàng thành, nơi này có rất nhiều người giàu có, ở đây cơ hội ở khắp mọi nơi, tiền tài, tài phú dư dả, nhưng vì sao chúng ta sống không tốt? Sống chết lặng như một kẻ đã chết?”

Có đứa bé đáp lại: “Ta biết! Bởi vì chúng ta không phải quý tộc!”

“Ta biết, chúng ta phải trở thành người thân của thần sư mới được!”

“Người thân của thần sư không lợi hại bằng quý tộc!”

Có hài tử phản bác: “Lần trước ta thấy A Sơn phố bên cạnh, hắn là Thiên Quyến Thần Sư, giờ hắn đang lái xe dẫn ngựa cho quý tộc! Nếu ta là quý tộc, dù ngươi là Thiên Quyến Thần Sư thì cũng phải dắt ngựa cho ta thôi!”

“Không đâu, ta muốn học Ma Kiếm, ta sẽ giết ngươi!”

“Ngươi dám ư?!”

“Ta dám đấy!”

“...”

Đám trẻ cãi cọ ngắt lời Vũ Minh.

Vũ Minh thở dài nhưng không tức giận, cậu nở nụ cười, bên cạnh, Vũ Kỳ nướng chín một củ khoai đưa sang: “Lần sau không được mua nữa, nướng chín rồi đắt lắm, chúng ta có thể tự nướng, sao ngươi toàn tiêu phí phạm vậy!”

Vũ Kỳ tức giận!

Vũ Minh vội vàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ma ma bán khoai đáng thương lắm, sắp mùa đông rồi, gió lạnh thấu xương, một ngày bà ấy chẳng bán được bao nhiêu, lại còn hai đưa cháu trai phải nuôi, năm kia con trai bà ấy đi công tác rồi bị siêu năng đại chiến liên lụy đến, chết bên ngoài, con dâu chạy rồi, giờ bà ấy dựa vào việc bán khoai để nuôi cả nhà.”

Vũ Kỳ không vui, nghe xong suy xét một hồi thì vẫn nói: “Vậy thì không được ngày nào cũng mua. Ba ngày... Ba ngày mua một lần!”

Dứt lời, cô bé bổ sung: “Ngày mai... Ngày mai nếu Lý đô đốc giết... Giết những người đó, ngươi cũng có thể đi mua!”

Vũ Minh nở nụ cười gật đầu, nhỏ giọng nói: “A tỷ, ngươi từng đọc sách, ngươi biết vì sao mọi người vui vẻ như vậy không?”

Vũ Kỳ trợn trắng mắt: “Sao ta biết được!”

Tuy vậy cô bé vẫn vui vẻ nhẹ giọng nói: “Bởi vì có người dám giết bọn hắn! Tuyên án bọn hắn! Bọn hắn áp bách bình dân, chặn hết đường phát triển của chúng ta, không cho chúng ta nhìn thấy hy vọng. Hiện tại có người muốn lật đổ giai tầng, phá vỡ xã hội bị bọn họ lũng đoạn...”

Nói đến đây, cô bé ngừng lại.

Nàng nhìn thoáng qua đệ đệ, thở dài nói: “Kỳ thật ta biết chuyện này hy vọng rất xa vời, chỉ là bắt đầu mà thôi, nhưng hắn không chạy trốn là một việc rất đáng vui mừng, không phải sao?”

Vũ Minh gật đầu: “Nhưng không chạy thì sẽ chết.”

Thân thể Vũ Kỳ cứng đờ, ánh mắt bất giác trở nên ươn ướt.

Lời nói này khiến cổ họng nàng nghẹn lại, bi thương nói không nên lời.

Nàng như nhìn thấy cảnh máu tươi đầy đất, thi thể Lý Hạo bị treo cao, dường như thấy được ánh mắt hắn đang tràn ngập bi thương...

Vũ Kỳ dùng sức lắc đầu, sau đó đánh lên đầu Vũ Minh một cái!

“Không được nói lung tung!”

Giọng bén nhọn khiến bọn nhỏ bốn phía đều quay sang nhìn.

Vũ Minh ôm đầu không dám hé răng, thấy những người khác nhìn 2 đứa, Vũ Kỳ hung hãn quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta đánh đấy!”

Không ai hé răng.

Có đứa bé nhỏ giọng lên tiếng, cho rằng Vũ Kỳ không nghe được: “Vũ Kỳ tỷ hung dữ lắm, giống như quý tộc ấy!”

“Vớ vẩn, quý tộc mà ở với chúng ta à?”

“Cũng đúng!”

“...”

Vũ Kỳ im lặng sờ đầu đệ đệ, oán trách nhắc nhở: “Lần sau không được nói lời xui xẻo vậy nữa!”

Vũ Minh vội vàng gật đầu, cậy bị tỷ tỷ đánh cho một cái thì cũng sợ, không dám nói nữa.

Vũ Kỳ vừa xoa đầu đệ đệ vừa nhìn về một hướng.

Ngày mai hắn sẽ không chết, đúng không?

Nàng không biết nên hỏi ai, chỉ thầm nghĩ vậy.

...

Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.

Lý Hạo không quan tâm người ngoài nghĩ như thế nào, hắn không nghĩ mình cao quý hay vĩ đại gì cả, những việc hắn làm đều là vì tâm, vì võ, vì hắn cảm thấy bất bình.

Cứu vớt thương sinh ư?

Tạm thời chuyện này vẫn chưa nằm trong suy xét của Lý Hạo, bởi vì hắn biết chuyện này quá xa vời, quá khó khăn.

Hắn chỉ là vũ phu.

Hắn không thể mở ra thời đại mới, hắn cũng không làm được quá nhiều điều, điều duy nhất hắn có thể làm chính là giơ thanh kiếm này lên chém hết chuyện bất bình, dù chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ kết thúc, có lẽ sau này sẽ còn càng nhiều chuyện quá đáng hơn xảy ra.

Không ai biết Lý Hạo thực sự muốn làm gì, bởi vì bản thân Lý Hạo cũng không thể nói nên lời.

Chỉ là máu giang hồ chưa lạnh mà thôi!

Ta là võ sư, ta là người giang hồ, gặp chuyện bất bình thì phải rút đao tương trợ.

Người khác không làm được thì để ta!

Giờ phút này, đối diện với hắn là Hầu Tiêu Trần.

Ngọc tổng quản ngồi một bên yên lặng lắng nghe, giờ phút này, bộ dáng nàng rất nghiêm túc, cũng cảm thấy rất thần thánh, có cảm giác như đang đối mặt với minh chủ võ lâm.

Lý Hạo và Hầu Tiêu Trần thì không nghĩ như vậy.

Lý Hạo lấy ra con dấu Tiểu Diệp vừa đưa tới, Tiểu Diệp có vẻ rất hưng phấn, nhưng Lý Hạo không nói gì nhiều với nàng.

Hắn lấy con dấu ra đặt trước mắt Hầu Tiêu Trần.

Hầu Tiêu Trần nhìn nó rồi nhìn về phía Lý Hạo.

Ngươi muốn nói cái gì?

“Ngày mai, Hầu bộ không cần ra tay!”

Bình Luận (0)
Comment