Ngay sau đó, hắn truyền âm cho Diêu Tứ đang ngầm quan sát: “Viết cho ta cái công văn định tội Hoàng Long cấu kết 3 tổ chức lớn, ngày mai ta muốn chém hắn lập uy!”
Diêu Tứ ngẩn người, ông nhìn Lý Hạo, không hề lên tiếng.
“Nếu ngươi vẫn là Diêu Tứ thì viết công văn đi. Nếu không, ngày mai ta chém cả ngươi!”
“...”
Diêu Tứ giật mình, không dám tin tưởng.
Lý Hạo... Nói gì?
Không kẻ nào ai nghe được lời Lý Hạo truyền âm cho Diêu Tứ, nhưng tất cả đều nghe được lời Lý Hạo miệt thị Hoàng Long.
Giờ khắc này, Tiểu Diệp nắm chặt tay, ánh mắt lập loè ánh sáng!
Hắn đã trở lại!
Hắn không chạy trốn!
Nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy lo lắng và không cam lòng...
Ngươi nên chạy trốn chứ, ngươi quá ngu ngốc!
Dù chạy trốn bị người ta nhạo báng thì cũng tốt hơn là chết vào ngày mai.
Lý Hạo không để ý tới bất kỳ ai, thanh âm vang vọng tứ phương: “Ngày mai, 10 giờ sáng, Lý mỗ sẽ chém vài người ở cửa Bắc Thiên Tinh thành, không cần đến xem trực tiếp, ngày mai sẽ có người truyền hình trực tiếp cho các ngươi xem. Các hộ gia đình gần đó tránh đi xa một chút, ta sợ máu quý tộc làm ô uế đất đai của các ngươi!”
Thiên Tinh thành lập tức trở nên an tĩnh, ngay sau đó, tiếng ồn ào náo động nổi lên bốn phía.
“Hắn đã trở lại!”
“Mọi rợ phương Bắc thật dũng mãnh, ta cứ nghĩ rằng hắn đã chạy trốn rồi. Không ngờ bây giờ hắn đã trở lại...”
“Má nó! Mọi rợ phương Bắc cứng thật đấy!”
“Ha ha ha, thật trâu bò, quá lợi hại, để xem đám chết tiệt trong thành nói hắn đã chạy giờ sẽ nói gì nào?”
“Cười cười cái rắm! Hắn trở về thì cũng là chịu chết thôi!”
“Chết cái gì? Chém đầu ngươi bây giờ!”
“Ngươi dám mắng ta ư?”
“Lão tử còn muốn chém ngươi đây này! Ngày mai mọi rợ phương Bắc chém quý tộc, lão tử thì chém chết tên chó săn quý tộc nhà ngươi!”
“Ngươi... Ngươi điên rồi!”
“Vẫn tốt hơn con chó săn nhà ngươi!”
“...”
Trong nháy mắt, trong thành nổ tung, đám quý tộc câm miệng.
Những kẻ kêu gào Lý Hạo đã chạy đều an tĩnh lại, không ai nói gì nữa, bởi vì bọn họ biết rằng có lẽ bây giờ là thời khắc cuối cùng để Lý Hạo điên cuồng trước khi chết, hắn không chạy trốn, vậy hiện tại có nói gì thì cũng vô dụng, còn bị hắn nhắm đến.
Tất cả đều đang đợi đến ngày mai.
...
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Đám người Mộ Tiểu Dung nhanh chóng lui lại, không ai kêu gào gì nữa.
Nơi xa, Hoàng Long sắc mặt khó coi, Chu phó bộ trưởng sắc mặt xanh mét.
Lý Hạo xoa tay nhìn đám Tuần Dạ Nhân ánh mắt lập loè quanh đó, cười một tiếng: “Nhìn cái gì? Giải tán đi! Đứng nhìn nữa ta sẽ coi các ngươi thành chó săn của Hoàng Long rồi tiễn các ngươi một đoạn đường đấy.”
Đám người lập tức biến mất, đến cả mấy vị phó bộ trưởng cũng không ngoại lệ.
“Đô đốc!”
Đám người Trần Tiến mừng như điên!
Lý đô đốc giỏi quá, vừa đến đã trực tiếp giết người, giết Húc Quang và con trai bộ trưởng, mấu chốt là người ta trông thấy hết lại không dám hó hé tiếng nào.
Hắn một quyền đánh bạo đầu Chu Siêu ở trước mặt cha ruột gã!
Đô đốc thật cường hãn!
Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy bộ trưởng... hơi không quyết đoán, đương nhiên bọn họ có thể lý giải sự khó xử của ông, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất sảng khoái!
Lý Hạo mỉm cười truyền âm cho mọi người: “Gấp cái gì, ngày mai xem tiếp. Ngày mai ta sẽ đánh chết Hoàng Long cho các ngươi thưởng thức cái gì gọi là võ sư, cái gì gọi là gan to bằng trời!”
Hôm nay thì chưa được, đánh chết Hoàng Long sẽ khiến hắn bại lộ thực lực, dù sao gã ta cũng là Thuế Biến mà.
Mọi người lập tức phấn kích rống to: “Đô đốc uy vũ!”
Nơi xa, Hầu Tiêu Trần cười khổ một tiếng, ông nhìn thoáng qua Ngọc tổng quản, Ngọc tổng quản cũng đang hoa tay múa chân, có vẻ nàng đang rất hưng phấn.
Hầu Tiêu Trần thở dài...
Ngọc La Sát sắp 50 tuổi rồi! Ngươi đang làm gì vậy?
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân vang vọng tiếng la hét điên cuồng của Võ Vệ quân.
Bọn họ biết vị đô đốc đó là Lý Hạo.
Giờ khắc này, một vài Tuần Dạ Nhân cũng đang âm thầm hưng phấn, giết hay lắm!
Tên khốn kiếp Chu Siêu kia đã chết rồi!
Chỉ tiếc... Lý đô đốc chưa chém giết cha gã... Quá đáng tiếc! Còn cả Hoàng Long nữa...
Nhưng bọn họ đều hiểu rằng chuyện này không dễ làm.
Trong lúc nhất thời, bọn họ vừa hưng phấn vừa thổn thức, cũng có chút lo lắng...
Lý đô đốc không nên trở về, về rồi hắn sẽ không chạy thoát được nữa.
...
Bên ngoài.
Lý Hạo tươi cười nhìn đám người nơi xa đang yên lặng rời đi, rồi hắn nhìn về phía Diêu Tứ, cười nói: “Ta chờ công văn của bộ trưởng. Ta là Tuần Dạ Nhân, là người thực thi pháp luật, sẽ không lạm sát kẻ vô tội! Đúng rồi, tốt nhất là ngài đưa con dấu Tuần Dạ Nhân cho ta luôn đi, ta muốn giết ai thì ấn một cái là xong!”
“...”
Diêu Tứ trầm mặc đóng cửa sổ.
Ngươi điên rồi sao?
Hoàn toàn điên cuồng lần cuối ư?
Ông bỗng nhiên mỉm cười nhìn thoáng qua Tiểu Diệp, sau một lúc lâu ông mở miệng nói: “Lý Hạo bảo ta đưa con dấu qua cho hắn, hắn muốn đóng dấu giết người, ngươi cảm thấy có nên đưa qua không?”
Tiểu Diệp sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắp bắp trả lời: “Không biết...”
“Vậy ngươi đưa đi đi!”
Tâm trạng trong lòng Tiểu Diệp dâng trào, ngay sau đó trong tay nàng xuất hiện con dấu tượng trưng cho quyền lực của Tuần Dạ Nhân.
Tiểu Diệp thất thần một chút, ngay sau đó nàng ôm con dấu vào trong ngực, xoay người liền chạy.
Nàng phải mang nó đến cho Lý đô đốc!
Không biết bộ trưởng nghĩ như thế nào, nhưng nàng biết có con dấu này thì Lý đô đốc làm việc sẽ thuận tiện hơn.
...
Lý Hạo đã trở lại!
Tin tức này lập tức thổi quét toàn thành, Cửu Ti an tĩnh, hoàng thất yên lặng.
Tin tức nhanh chóng truyền xa, hắn giết Chu Siêu, giết Húc Quang, Lý Hạo đã hoàn toàn điên cuồng, trước khi chết, hắn điên cuồng đến mức không thể tin được.
Đến Tuần Dạ Nhân hắn còn giết được thì những người khác sẽ ra sao?
Giờ khắc này, khắp nơi đã có quyết định, bọn họ sẽ giao danh sách ra trước để tránh việc Lý Hạo thật sự giết hết tất cả tù nhân, bọn họ cho hắn danh sách rồi thì hắn dám ra tay không?!
Cho hắn thì sao chứ?