Lần này vì giết Lý Hạo, bọn họ thật sự đã bỏ hết cả tiền vốn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, giết Lý Hạo thì chỉ cần hai ba vị Thần Thông đã đủ.
Nhưng bọn họ là ai?
Một đám cáo già từng đẩy ngã hoàng thất, người nào mà không biết Lý Hạo khó chơi không gì sánh được.
Đã có quyết định, tự nhiên là phải dốc toàn lực ứng phó để giết hắn!
Cho nên, lần này ông bèn tự mình dẫn đội, mang theo 4 vị Thần Thông, chưa nói tới Thần Thông, chỉ những vị thuế biến kia đều đủ cho Lý Hạo nếm đủ.
"Thật là coi trọng ta!" Lý Hạo cảm khái.
Thật sự rất coi trọng!
Chính hắn cũng không ngờ tới, nhiều cường giả đỉnh cấp có mặt như vậy, ước chừng năm sáu vị, thậm chí bảy, tám vị là đã quá nhiều rồi đi?
Thế nhưng. . . Bên ngoài còn có một cặp nữa đấy.
Đều là cường giả từ thế lực lớn, cơ cấu lớn.
Phó ti trưởng, ti trưởng, quốc công, sơn chủ. . .
"Chỉ mình ta thôi, không liên can tới mấy người Nam Quyền, các ngươi sẽ không lạm sát kẻ vô tội chứ?"
Lý Hạo lộ ra dáng tươi cười, Hồ Khiếu cũng thản nhiên nói: "Lý Hạo, có phải ngươi cảm thấy hết thảy đều trong lòng bàn tay của ngươi? Hạng người như Hạ Dũng, Hầu Tiêu Trần, ngươi cảm thấy, bọn hắn có thể chạy thoát sao?"
Cách đó không xa, người bên cạnh Hầu Tiêu Trần đã giải toán toàn bộ.
Lộ ra thân ảnh của Hầu Tiêu Trần.
Hầu Tiêu Trần nhìn về phía Lý Hạo: "Ngươi đó. . . Còn vọng tưởng cái gì chứ? Xuất động nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy chỉ là vì giết mình ngươi sao?"
Ông ta khẽ cười: "Ta hay Thiên Kiếm đều thế, đều trong tính toán của chúng, đều là đối tượng chúng muốn giết. . . không đơn giản chỉ vì ngươi đâu. Ngân Nguyệt vẫn luôn là là mục tiêu chung của thiên hạ!"
Giờ khắc này, Thiên Tinh thành an tĩnh đến dọa người.
Vô số mặt người đã trở nên trắng bệch.
. . .
Trong khu ổ chuột cũng có màn hình bắn ra.
Giờ khắc này, nơi đây hội tụ rất nhiều người.
Nhưng mà. . . tất cả mọi người đều biến sắc, Thần Thông!
Cảnh giới vừa được mệnh danh không lâu, cũng mới vừa truyền ra nên mọi người đều biết, Thần Thông là biểu tượng của vô địch.
Nhưng hiện tại lại có tới năm vị!
Người thông minh nghe chút liền hiểu khả năng còn có người đang ngăn cản cường giả Ngân Nguyệt.
Đùng!
Có người đá một cước lên mặt đất, cúi đầu không nói một lời.
Tâm đã chết rồi.
Khi Lý Hạo tuyên đọc tội danh của những kẻ kia, bọn họ cảm thấy rất sung sướng, thế nhưng khi những cường giả này tới, tất cả mọi người đều biết chuyện thất bại rồi.
Lý Hạo ắt phải chết.
. . .
Bên trong Cửu Long các.
Nữ quản lý không nói một lời, bên cạnh có người cười to: "Ha ha ha, đám mọi rợ Ngân Nguyệt! Còn dám thẩm phán? Hắn có thể thẩm phán ai? Hôm nay thẩm phán hắn! Thẩm phán Ngân Nguyệt!"
"Kiều tổng quản, đến đây, cho người đưa rượu lên, ta mời khách, đem hết rượu ngon lên!"
"Đưa rượu lên, đưa rượu lên!" Đám người hô hào.
Nữ quản lý cúi đầu không nhìn bọn hắn, yên lặng đi về phía sau, trời vẫn là bầu trời kia, chẳng biết tại sao hôm nay lại cực kì hắc ám.
Vì giết hắn, các ngươi. . . thật ác độc!
. . .
Tiểu Diệp hồn bay phách lạc, quay người nhìn về phía Diêu Tứ. . . nhưng không thấy Diêu Tứ đâu nữa.
Tiểu Diệp cũng không để ý, chỉ ngơ ngác nhìn màn hình nhỏ trong văn phòng, ánh mắt đầy mờ mịt, luống cuống. . . Lý đô đốc phải chết sao?
Vì sao chứ?
Những người kia tội ác ngập trời, các ngươi đều mù, đều điếc sao?
Hình Pháp ti Hồ Khiếu, nàng đã nghe về người này, thậm chí trên sử sách đều có ghi chép.
80 năm trước, đó là người khai sáng chế định luật pháp mới!
Ông ta đẩy ngã hoàng thất, chế định luật pháp mới, đoạn thời gian đó, trong vương triều, Tứ Hải thái bình, kẻ phạm tội người đi rất nhiều, vì sao 80 năm sau, ngươi lại dẫn đầu đi giết Lý đô đốc?
Vì cái gì?
Nàng không rõ!
Một nhân vật như vậy là sự tồn tại được vô số người kính ngưỡng, dù đến hôm nay, dù là cửu ti đã thối nát, chín vị lão ti trưởng vẫn là đối tượng vô số người sùng bái, thế nhưng. . . Hồ Khiếu xuất hiện lại phá vỡ huyễn tưởng của tất cả mọi người.
Tại sao?
Tiểu Diệp ngơ ngác, bất tri bất giác, cảm giác như tín ngưỡng sụp đổ, thi ra Cửu ti đã triệt để nát thấu!
Chút huyễn tưởng cuối cùng cũng sẽ không tiếp tục tồn tại được nữa.
. . .
Giờ khắc này, Thiên Tinh thành hắc ám không gì sánh được.
Mây đen áp đỉnh.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy ánh sáng.
. . .
Lý Hạo cũng là than nhẹ một tiếng.
Hình Pháp ti Hồ Khiếu!
Nói thật, điều này cũng vượt quá dự đoán của hắn, vị này là đại pháp quan chế định luật pháp, hôm nay tới giết hắn… Không biết là mất mát hay là tự giễu, Lý Hạo chỉ lắc đầu.
Phía dưới, những quý tộc kia rất hưng phấn, đương nhiên cũng có kẻ tâm thần bất định, sợ bị dư ba liên lụy.
12 vị cường giả đạp không mà tới.
Hoàng Long cấp tốc tụ hợp cùng Tề Chiêu và Chu phó bộ trưởng, Hoàng Long nhìn về phía Tuần Dạ Nhân đằng sau. Bên kia có người chần chờ một chút rồi cũng cấp tốc tụ đến, trong chớp mắt lại có ba vị phó bộ trưởng tụ hợp đến cùng y.
Những người còn lại không tụ hợp mà chỉ thầm lui ra, Hoàng Long cười lạnh.
Một đám ngớ ngẩn!
Lúc này còn ra vẻ thanh cao.
Tính cả y, năm vị phó bộ trưởng, vừa vặn một nửa, mà Hầu Tiêu Trần cùng bốn người khác thì chiếm một nửa kia.
Trong lòng của y thoáng tính toán, lần này Hầu Tiêu Trần chết rồi, y phải đến thanh toán mấy tên này mới được.
Cũng tốt!
Lần này, Tuần Dạ Nhân đằng sau không còn thanh âm phản đối nữa.
Về phần Diêu Tứ dám giao ấn cho Lý Hạo, dù y không tìm hắn ta gây phiền thì cũng sẽ có người đi tìm, chờ đó đi!
Hoàng Long cảm thấy thoải mái không gì sánh được!