Trong thành ngoài thành, nơi phóng tầm mắt nhìn tới đều là cường địch.
Nơi xa, tiếng ầm ầm rung động vang lên.
Trong thành vẫn còn chưa xảy ra đại chiến, nhưng trên bờ biển xa xa đã có cường giả hét to, âm thanh vang vọng thiên địa: "Ngân Nguyệt Hoàng Vũ, đến chiến!"
Tiếng quát to còn chưa dứt thì trường thương đã hoành không lao tới!
Giờ khắc này, thương phá thương khung, Hoàng Vũ mạnh mẽ vung thương xông lên.
"Phù Đồ, ngươi dám ngăn ta?" Ánh mắt Hoàng Vũ đỏ ngầu, ông quát: "Chỉ cần hôm nay Ngân Nguyệt bất diệt thì ngày sau ta nhất định sẽ san bằng cả Phù Đồ nhà ngươi!"
Một thân khí huyết mạnh mẽ trùng kích trời đất.
Phù Đồ sơn chủ trầm mặc không nói gì.
Thực Nhân Ma - Hoàng Vũ!
Một trong tam đại thống lĩnh của Võ Vệ quân kiêm nguyên soái trú quân Ngân Nguyệt, là cường giả đỉnh cấp đích thực!
Cây trường thương trong tay ông ta đã từng quét ngang tứ phương, giết cho người người kinh khiếp, đến nỗi một vài võ sư Ngân Nguyệt nhìn thấy ông ta cũng sợ hãi lui tránh.
Bây giờ ông ta đã tới.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn khiến mọi người rúng động.
Một quyền, một đao.
Là Bắc Quyền và Bá Đao!
Hai người bọn họ không đơn độc hành động, mà là xuất hiện cùng nhau.
Từ trong không gian hắc ám, một bóng người bị bọn họ bức ra, kẻ nọ mặc áo choàng che kín mít, chính là cường giả của Phi Thiên.
Bắc Quyền tươi cười hô: "Ngân Nguyệt Bắc Quyền, hạnh ngộ! Các hạ là Đại trưởng lão của Phi Thiên - Ám Vô Thần?"
"Chính là tại hạ."
Người mặc áo choàng nhẹ giọng đáp lại, vừa dứt lời thì trong nháy mắt gã đã biến mất, có điều sau một khắc, một thanh trường đao bất chợt xuyên phá hư không, một vòng đao quang nối liền thiên địa.
"Đi ra!"
Bá Đao người cũng như tên, bá đạo vô song, không cho đối phương cơ hội ẩn vào trong bóng tối. Một đao của ông hoành không, bức cho Ám Vô Thần phải lần nữa hiển hiện.
"Hai vị. . . Cần gì chứ?"
Ám Vô Thần nói khẽ: "Bọn ta lâm vào trận chiến với Ngân Nguyệt cũng chỉ do có người nhờ vả ngăn cản một hai mà thôi, hai vị vẫn chưa triệt để giải phong, hiện giờ mà giao đấu thì chỉ e cũng khó thắng ta!"
Bắc Quyền bật cười, "Tránh ra!"
"Nhận tiền tài của người ta thì phải diệt trừ tai họa cho họ!"
Trong tích tắc, thiên băng địa liệt, một quyền hạ xuống khiến Thiên Tinh Hải sôi trào, đao quyền liên thủ với nhau cực kỳ ăn ý. Hai vị cường giả còn chưa triệt để giải phong đã đánh cho một vị Thần Thông bị ép không ngừng phải lùi tránh.
.
Cùng một quãng thời gian, ở cách đó không xa.
Sắc mặt tam đại trưởng lão Hồng Nguyệt hết sức ngưng trọng, tới giờ vẫn không có ai xuất hiện, chỉ có một thanh trường kiếm đang hoành không lao đến cùng với âm thanh hờ hững lạnh nhạt: "Để Ánh Hồng Nguyệt đến đi!"
Oanh!
Một kiếm đãng không khiến lôi đình nổi lên bốn phía, kiếm ý mạnh mẽ trùng thiên.
Thiên Kiếm đến rồi!
Các vị võ sư nổi tiếng của Ngân Nguyệt đều đang lần lượt đuổi tới.
. . .
Trong thành vẫn đang yên ắng như trước.
Hồ Khiếu không vội xuất thủ, những người khác dường như cũng đang chờ đợi điều gì đó, ai nấy đều dõi mắt nhìn về phía ngoài thành.
"Thiên Kiếm, Bắc Quyền, Bá Đao, Thực Nhân Ma. . ."
Hồ Khiếu thì thào, "Còn có Ngũ Cầm Vương, Bích Quang Kiếm đều tới, nơi đây còn có Nam Quyền, Kim Thương, Ngọc La Sát và Bệnh Tháp Quỷ. . ."
Hắn nở nụ cười, "Lý Hạo, ngươi nói xem, nếu lần này bọn chúng đều ngã xuống thì ngươi cảm thấy Ngân Nguyệt võ lâm có còn tồn tại không?"
Thiên Kiếm rất cường đại!
Mặc dù cảnh giới của tam đại Thần Thông không phải quá vững chắc, thế nhưng việc Thiên Kiếm chỉ một mình một kiếm mà vẫn đủ sức chấn nhiếp tam đại Thần Thông cảnh thì chỉ có thể nói, thực lực của ông đúng là khiến mọi người ngoài dự liệu, xem ra cảnh giới của ông đã vững chắc không gì sánh được.
Trong khi Bắc Quyền và Bá Đao phải liên thủ thì mới đối địch được với một vị, từ đó có thể thấy Thiên Kiếm đã cường đại siêu việt những người này.
Kỳ thực việc Thực Nhân Ma có thể đối phó với Phù Đồ sơn chủ cũng không nằm ngoài dự liệu. Vốn dĩ năm xưa, cả ba vị đại thống lĩnh đều vẫn luôn dẫn trước những cường giả đương thời một bậc, khi mà đám người Viên Thạc chỉ mới là Phá Bách thì tam đại thống lĩnh đã sớm tấn cấp Đấu Thiên.
Ngay lúc Hồ Khiếu còn đang lẩm bẩm, trên mặt biển bỗng có một người đằng vân giá vũ, sóng nước ngập trời, quét sạch thiên địa lao tới.
"Ha ha, chư vị lão hữu Ngân Nguyệt đều tới rồi đấy à, thế thì ta cũng phải tới tham gia náo nhiệt thôi!"
Người mới tới có tốc độ di chuyển cực nhanh, một chân đá ra, không gian xung quanh dường như đều bị quất nát, nhưng mà sau một khắc, một tiếng ầm vang vang lên, người nọ tức khắc lùi lại, miệng tràn ra máu tươi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngân Nguyệt Phích Lịch Thối khiến chư vị lão huynh mất thể diện rồi!"
Một trong Tam Thập Lục Hùng - Phích Lịch Thối, xưa nay vốn chẳng có mấy tin tức về lão, không ngờ hôm nay lão lại chủ động chạy tới đây. Có điều thực lực của vị này cũng không quá cường đại, mới chỉ gặp phải một chiêu đột kích đã bị người đánh lui.
Trong biển, lão Quốc công Từ gia ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Phích Lịch Thối, nói khẽ: "Nghe nói Phích Lịch Thối và công pháp Thiên Tàn Cước vốn là cùng một bộ. Giữa ngươi và Thiên Tàn Cước đã có khúc mắc ân oán nhiều năm, con của ngươi chết thật thảm. Nay Từ gia giúp ngươi giết Thiên Tàn Cước, không bằng ngươi đưa bản bí thuật Phích Lịch Thối để đền ơn, như thế nào?"
.
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nhìn thấy Phích Lịch Thối, đối phương là một lão già họm hẹm, trông dáng vẻ có chút hèn mọn, cả người khom khom tựa như một con bọ chét, lão liên tục đạp nhảy vọt lên phía trước, tiếng cười nghe rất chói tai.
"Lão Quốc công, không, lão Quốc hầu. . . Đến đây, đến liếm chân cho gia gia, chỉ cần liếm tốt thì ta liền tặng bí thuật cho ngươi!"
Ô ngôn uế ngữ liên tục tuôn ra từ miệng lão.
Lão Quốc công cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh bộc phát Thủy hỏa thần thông, sóng lớn biển cả lập tức ầm ầm dâng cao hệt như một con trường long, quét sạch tứ phương, hỏa diễm ở trong nước bộc phát khiến Thiên Tinh Hải lúc này trông đặc biệt diễm lệ.
Phích Lịch Thối không ngừng lui tránh, không ngừng lùi lại, thế nhưng vẫn lộ rõ xu hướng suy tàn, thương thế trong nháy mắt tăng thêm, khóe miệng tràn đầy máu tươi.
.
Nơi đây tụ tập rất nhiều cường giả!
Bây giờ, trong số tam đại tổ chức, cường giả của Diêm La vẫn còn chưa có mặt mà nơi này đã hiển lộ 6 vị cường giả Thần Thông cảnh.
Có điều Diêm La cũng không khiến mọi người phải chờ lâu, rất nhanh đã có cường giả kịp thời đuổi tới.
Trong nháy mắt khi Viên Thạc hiện thân, một người bất chợt hiện ra ngăn lại ngay trước mặt ông.
Người này phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ thư sinh, khí chất hoàn toàn khác biệt so với những vị cường giả Diêm La khác. Nhìn thấy Viên Thạc thì khẽ cười một tiếng: "Ngũ Cầm Vương đến rồi, Sở Giang hữu lễ!"
Một trong Thập Điện Diêm La - Sở Giang Vương!
Viên Thạc liếc mắt: "Ta cho rằng lão Diêm La sẽ đích thân đến ngăn cản, không ngờ lại là tên tiểu quỷ nhà ngươi, xem thường ta à?"
"Một mình ta hẳn là đủ rồi."
Sở Giang Vương mỉm cười, "Thực lực của Ngũ Cầm Vương đương nhiên không yếu, đáng tiếc… Dù sao cũng đã muộn 20 năm. Bằng không chẳng ai dám tự tin khẳng định có thể thu thập được ngươi. Ta không dám, thủ lĩnh Diêm La cũng không dám, thế nhưng chẳng phải thực tế là Ngũ Cầm Vương đã trễ nãi hơn bọn ta 20 năm sao?"
Bảy vị Thần Thông đã hiện thân.
Có nhiều nơi đã sớm bạo phát chiến đấu, có nhiều nơi thì vẫn còn đang thản nhiên tán gẫu, chẳng hạn như Viên Thạc và Sở Giang Vương lúc này, trông cả hai người hoàn toàn không có dáng vẻ sốt ruột giương cung bạt kiếm gì.