Trong thành.
Hồ Khiếu quan sát bên ngoài hồi lâu, lúc này mới nhìn qua chỗ Lý Hạo, cười hỏi: "Còn có người nào nữa không?"
Dứt lời, gã lại quay sang nói với Hầu Tiêu Trần: "7 vị Thần Thông, đại lễ như thế đã đủ chưa? Tính cả chúng ta thì tổng cộng có 12 vị Thần Thông cảnh, xem như đủ coi trọng Ngân Nguyệt võ lâm rồi."
Hồ Khiếu nói khẽ: "Vì để tiễn đưa Ngân Nguyệt võ sư, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, chúng ta biết, chắc chắn các ngươi sẽ tới!"
Hầu Tiêu Trần thản nhiên mỉm cười, bất quá khí tức trên thân càng ngày càng mạnh, ông tỏ vẻ xúc động: "Hồ cục trưởng, không thể không nói ngươi quả thật đã xem trọng bọn ta! Cũng tốt, người khác thì khoan bàn tới, nhưng không ngờ hôm nay ta lại thấy được Phích Lịch Thối. Có lẽ ngươi chưa biết, ta đã truy bắt lão hơn hai mươi năm, gia hỏa này quá giảo hoạt, một mực né tránh nhiều năm, còn may mà cuối cùng hôm nay ta cũng thấy được người."
Hầu Tiêu Trần nói không sai, việc Phích Lịch Thối ẩn trốn bấy lâu đích thực có quan hệ với ông, hay nói đúng hơn là có quan hệ với Võ Vệ quân.
Bọn họ đã truy nã đuổi bắt Phích Lịch Thối nhiều năm nay.
Nguyên nhân là do hơn 20 năm trước, khi Phích Lịch Thối cùng kẻ địch giao thủ thì đã xuống tay giết lầm rất nhiều người vây xem, kể từ ngày đó trở đi, tên của lão đã xuất hiện trong danh sách truy nã trọng điểm của Võ Vệ quân. Đáng tiếc sau trận chiến đó, đối phương biến mất vô tung vô ảnh, không nghĩ tới ngày hôm nay lão lại chủ động hiện thân.
Không phải vị võ sư Ngân Nguyệt nào cũng đều là người tốt.
Có người tốt thì cũng có kẻ xấu, đại bộ phận kẻ xấu đều đã bị giết, thế nhưng vẫn còn vài con cá lọt lưới, ví dụ như Phích Lịch Thối.
Ở trong mắt Hầu Tiêu Trần, đây chính là một tên võ sư ti bỉ làm mất mặt Ngân Nguyệt võ lâm.
Nơi xa, tiếng cười hèn mọn của Phích Lịch Thối lại vang lên, như thể lão đoán được có lẽ Hầu Tiêu Trần đang đàm luận về chính mình, dù lão không nghe thấy thì bấy giờ vẫn mở miệng nói lời châm chọc: "Hầu Tiêu Trần, Hoàng Vũ, đến bắt lão tử đi! Ha ha ha, bắt không được sao? Có biết 20 năm nay lão tử tiêu dao ở đâu không? Ha ha ha."
"Nói cho các ngươi biết, đừng quá kinh ngạc nhé. Những năm này lão từ đã cưới được 9 cô vợ, sinh ra 28 đứa nhỏ, thoải mái làm đại địa chủ tại Lâm Giang, gia tài bạc triệu, sống thoải mái đến mức thần tiên cũng chẳng bằng!"
"Trong lúc các ngươi đau đầu truy bắt lão tử thì lão tử đang hưởng thụ sung sướng tại Lâm Giang, các ngươi không bắt được ta đâu. Lâm Giang Phàn Xương đã sớm biết thân phận của lão tử, không những không truy tố mà ngược lại còn một mực che chở cho cả nhà ta. Ha ha ha, đúng là sảng khoái! Chỉ cần lần này lão tử không chết, lão tử liền đi tìm nơi nương tựa tại Đại Ly. Các ngươi có giỏi thì cứ tiếp tục truy đuổi ta đi."
Lão cười rất ngông cuồng.
Thế nhưng tình hình thực tế là lão đang bị đánh cho cực kỳ chật vật.
Lão Quốc công chỉ nhẹ nhàng thi triển thần thông thì đã bức Phích Lịch Thối không ngừng lùi lại, không ngừng thổ huyết, rõ ràng là chênh lệch thực lực giữa cả hai không hề nhỏ.
Có vẻ thực lực của Phích Lịch Thối cũng chỉ mạnh hơn Thuế biến kỳ một chút.
Trong các chiến trường hiện tại, ngoại trừ chỗ Thiên Kiếm và tam đại Thần Thông vẫn đang giằng co bất động, thì cũng chỉ có Hoàng Vũ đối đầu Phù Đồ sơn chủ là hơi chiếm thế thượng phong.
Nhưng có thật đây đã là toàn bộ lực lượng của bọn họ rồi không?
Lý Hạo quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nói: "Đúng là ta không ngờ tam đại tổ chức như Hồng Nguyệt lại xuất động đến 5 vị Thần Thông, trước đó ta còn nghĩ đám các ngươi sẽ cấu kết với hải tặc, tỉ như đám Bắc Hải đại khấu kia, cháu trai của gã đã bị ta bắt, thế mà Bắc Hải Vương không đến à? Còn có lão thủ trưởng của Hầu bộ - Bình Nguyên Vương nữa, ông ta cũng không đến sao?"
Mấy người hắn vừa liệt kê mới là cường địch trong suy nghĩ của Lý Hạo.
Không nghĩ tới Hồng Nguyệt lại một lần xuất động những ba vị Thần Thông. Lý Hạo từng cho rằng, loại người như Ánh Hồng Nguyệt thì hoặc là dứt khoát không phái người đến, hoặc là chỉ tự thân đến xem náo nhiệt. . . Kết quả gã lại phái ba vị cường giả rất mạnh đến đây, quả là có phần ngoài ý muốn.
Hồ Khiếu ý vị thâm trường nói: "Chẳng phải Ngân Nguyệt võ sư cũng không đến hết sao?"
Chẳng hạn như Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm, Cáp Cáp Quái… Tới giờ này mà những người đó vẫn chưa xuất hiện.
Lý Hạo hiểu rõ, gật gật đầu: "Cũng đúng!"
"Ngươi không sợ sao?" Hồ Khiếu cười cười nhìn Lý Hạo, "Bởi vì sự lỗ mãng của ngươi mà tạo thành cục diện hiện tại, ngươi không cảm thấy hối hận à?"
Giết người tru tâm.
Gã hy vọng phòng tuyến tâm lý của Lý Hạo sẽ sụp đổ. Chính vì thế gã liên tục công kích phương diện đạo đức của hắn.
Bởi vì ngươi nên mới xảy ra tình huống ác liệt như thế. Rất có thể lần này phần lớn võ sư Ngân Nguyệt sẽ ngã xuống, chôn vùi mãi mãi ở nơi đây!
Nam Quyền đứng gần đó không khỏi cười lạnh một tiếng, khí huyết trùng thiên: "Lão gia hỏa, ngươi đang xem thường Ngân Nguyệt võ sư ư? Vậy thì mở to mắt ra mà nhìn xem, hôm nay chúng ta liều mạng giết được bao nhiêu người.”
Dứt lời, ông lại giận dữ hét: "Bắc Quyền, tên phế vật nhà ngươi chỉ có thể hợp sức với Bá Đao như vậy thôi sao? Ngươi mà cũng xứng xưng hai tiếng Bắc Quyền à?"
Nơi xa, khóe miệng Bắc Quyền chảy máu, cảm khái một tiếng: "Đây không phải là do ta không có cách nào ư? Trừ phi chúng ta đứt đoạn khóa siêu năng, bằng không sao có thể địch nổi Thần Thông cảnh? Thôi vậy, dù sao thì tiểu tử kia cũng đã gây chuyện thị phi, chúng ta đành phải liều mạng thôi. . . Uổng công lần trước ta mới nói với hắn, hành xử phải khiêm tốn một chút, quy củ một chút…"