Chương 114: Rất Có Cảm Giác Thành Tựu
Viên Thạc lạnh lùng hỏi: "Tuần Dạ Nhân có biết là tổ chức nào đang hoành hành không?"
Hồ Hạo lắc đầu, "Ta không chịu trách nhiệm về chuyện này nên cũng không biết nhiều. Tuy nhiên hành động vô đạo đức không biết kiêng dè, đồng thời hành tung cũng khó lường như vậy... nhất định là không nằm ngoài bộ ba Hồng Nguyệt, Phi Thiên, Diêm La!"
Nghe thế, Viên Thạc không khỏi cau mày.
Là một trong ba tổ chức siêu năng ấy sao?
Nếu vậy... rắc rối của học trò ta thực sự lớn ngoài tưởng tượng rồi!
Ba tổ chức này thậm chí còn xuất hiện sớm hơn cả Tuần Dạ Nhân.
Tuần Dạ Nhân được thành lập cách đây 20 năm, nhưng ba tổ chức kia có lẽ còn sớm hơn một chút, chỉ là một mực không hiện thân, mãi đến khi Tuần Dạ Nhân được thành lập, phía quan phương thu được một chút manh mối thì người ta mới biết đến sự tồn tại của tam đại tổ chức ấy.
So với những tổ chức siêu năng khác thì Hồng Nguyệt, Phi Thiên và Diêm La đều là những tổ chức đã phát triển rất xa trong lĩnh vực siêu năng, hơn nữa còn sở hữu cường giả như mây, nhìn thoáng qua bên dưới cũng có thể dò xét ra rất nhiều bí mật khiến lòng người run sợ.
Thực lực vượt ngoài sức tưởng tượng!
Viên Thạc không nói gì thêm.
Nếu là tam đại tổ chức này thì quả nhiên phiền phức không nhỏ, nhưng đối phương tới Ngân Thành chỉ để đối phó với Lý Hạo, cho dù có cường giả đến có lẽ cũng không tới nỗi quá mạnh.
Nếu không, thật sự đối đầu với Tuần Dạ Nhân một lần, hao tổn một ít cường giả đỉnh cấp thì hiển nhiên không phải là kết quả mà tam đại tổ chức muốn thấy.
Viên Thạc không vội có hành động.
Ông ta đang chờ đợi.
Hiện tại chưa phải là lúc ông nên xuất thủ, đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì lần đầu tiên xuất chiêu, nhất định phải đạt được kết quả lớn, bằng không đánh rắn không chết sau này sẽ càng khó đối phó hơn.
Trong nhà.
Sắc mặt của hai Tuần Dạ Nhân cũng trở nên khó coi.
Tuần Dạ Nhân là tổ chức siêu năng chính thống, nhưng vào lúc này lại có phần biệt khuất, thực lực bọn họ không mạnh, vả lại đây không phải nhiệm vụ cấp trên giao cho bọn họ, hiện tại không thể bỏ mặc Viên Thạc mà chạy ra ngoài đảm đương vấn đề này, cho nên bây giờ cả hai chỉ có thể đứng đây giương mắt nhìn uy nghiêm của Tuần Dạ Nhân bị những kẻ kia chà đạp.
Ngân Thành tuy nhỏ nhưng dù gì cũng là tòa thành triệu dân.
Hôm nay lại bị bao phủ bên dưới sự uy hiếp của kẻ khác.
"Sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt bọn chúng!"
Lý Mộng hừ lạnh!
Nghé con mới sinh không sợ hổ, khẩu khí nàng rất lớn, lá gan cũng có vẻ thật sự không nhỏ.
Viên Thạc không nói lời nào, trong lòng Hồ Hạo thở dài một tiếng, nghĩ cũng thật đơn giản, có thể tiêu diệt thì Tuần Dạ Nhân đã sớm động thủ rồi, chính vì không làm được, hơn nữa hành tung của đối phương rất quỷ bí, cho nên mới có cục diện như ngày hôm nay.
Siêu năng quật khởi quá nhanh, quá đột ngột, phía chính quyền chưa thể kiểm soát chặt chẽ.
Bấy giờ cách duy nhất có thể làm cũng chỉ là lấy lực lượng nội bộ tiềm năng từ các cơ quan hành pháp bên dưới để tham gia tuyển chọn, tạo thành đội ngũ những người xuất sắc nhất, thành lập nên Tuần Dạ Nhân, nhờ vậy mới miễn cưỡng duy trì sự ổn định của các thành lớn.
Lúc này khắp nơi đều là hỗn loạn, số lượng Tuần Dạ Nhân lại có hạn, làm sao có thể chấn nhiếp tứ phương?
Hồ Hạo thực sự lo lắng, hai mươi năm nay, Tuần Dạ Nhân vẫn luôn không ngừng thỏa hiệp, nếu cứ tiếp tục như vậy thì các tổ chức lớn sẽ ngày càng trở nên không phép tắc, thiếu kiêng kỵ, thậm chí Tuần Dạ Nhân ở một số nơi đã bị chúng hủ thực.
Trạng thái hòa bình kiềm nén này rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu?
Bên ngoài ồn ào huyên náo, bên trong gian phòng lại yên ắng tới bức bối.
Hai Tuần Dạ Nhân vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, nhưng chỉ có thể đứng nhìn, chờ đợi, hy vọng người ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân sẽ đến, thậm chí còn mơ ước cường giả tổng bộ sẽ xuất hiện, một lần trấn áp hỗn loạn, giương oai trong lĩnh vực siêu năng!
Nhưng... loại mong đợi này đã kéo dài nhiều năm, dường như thật khó để nó phát sinh được.
Bên cạnh, Viên Thạc im lặng dựa vào ghế.
Trên tay vuốt ve một thanh đại đao.
Năm xưa Viên Thạc thành danh không phụ thuộc vào binh khí, ông rất toàn diện, binh khí quyền cước đều tinh thông.
Lúc này, ông lại để một thanh đao bên cạnh.
Một thanh đao mới được rèn không bao lâu.
Không ai quan tâm đến chuyện đó, ngay cả hai người bên cạnh cũng không mấy để ý, càng sẽ không bận tâm tới hòn đá chỉ to như ngón tay được khảm vào trong cán thanh đao kia.
Viên Thạc nhẹ nhàng vuốt ve, hô hấp nhịp nhàng, cơ bắp dưới quần áo không ngừng nhúc nhích, từng luồng kình lực đang chảy xuôi trùng kích toàn thân.
. . .
Ngân Thành.
Có một thánh đường cách Tuần Kiểm Ti chưa đầy ba cây số.
Lúc bấy giờ, bầu không khí trong giáo đường tựa như quỷ vực.
Hết sức tĩnh mịch!
Không biết qua bao lâu sau, một tiếng cười trầm thấp chợt vang lên từ bóng tối trong góc: "Lưu Long đã xuất hiện! Viên Thạc vẫn còn cố thủ trong cổ viện, hai tên Tuần Dạ Nhân bảo vệ lão thì vẫn canh giữ bên cạnh, không dám vọng động!"
"Tuần Dạ Nhân có an bài gì không?"
"Hiện tại vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, nhưng không sao, bên phía tổng bộ Tuần Dạ Nhân tại Ngân Nguyệt hành tỉnh, mấy nhân vật đỉnh cấp đều có nhiệm vụ đang làm, hành tung cũng để lại dấu vết... Vả lại, cường giả của tổng bộ Tuần Dạ Nhân cũng không dám khinh động đâu, nếu lần này chúng ta có cao thủ đỉnh cấp đến thì mới thu hút sự chú ý của họ, huống hồ hiện tại mà giết chúng ta thì coi như chính thức trở mặt, Tuần Dạ Nhân sẽ không vì một tên Lý Hạo mà làm thế!"
Nếu có thể một lần đánh giết cường giả đỉnh cấp của tổ chức bọn họ, ngay cả khi Tuần Dạ Nhân phải trả giá rất lớn thì họ vẫn sẽ liều lĩnh xuất thủ.
Thế nhưng chỉ giết được một số thành viên cấp trung mà phải trở mặt hoàn toàn với một tổ chức hùng mạnh, thì rõ ràng là chuyện này không đáng giá để Tuần Dạ Nhân động tay động chân.
Trong bóng tối, tiếng cười u lãnh mang theo cảm giác thỏa mãn vang lên.
Bao phủ Ngân Thành dưới âm ảnh của bọn chúng, chuyện như vậy, quả thực quá có cảm giác thành tựu.
Tuần Dạ Nhân thì như thế nào?
Lần này bọn họ đến đây chỉ là để ‘thu hoạch’ một người bình thường, cho dù nhà họ Lý năm xưa rực rỡ đến đâu thì nay Lý Hạo cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém, vậy mà Ngân Thành bên đây vẫn có người muốn ngăn cản, đúng là không biết tự lượng sức mình!
"Khi nào thì bắt đầu?"
Trong bóng tối lần nữa phát ra âm thanh.
"Không vội, chờ đã!"
Chờ cái gì?
Có người không biết, có người rõ ràng, trong số đám người đeo mặt nạ quỷ, có một người mới không khỏi hỏi: "Lưu Long đang không ở đó, Viên Thạc cũng chưa ra ngoài, thời gian vừa vặn, còn muốn chờ sao?"
Đây không phải là thời điểm tốt nhất để hành động à?
"Chờ một chút đi, ngươi không hiểu... Cứ để Ngân Thành bên này rối loạn, còn chúng ta thì đợi đến đêm mưa sấm sét, khi nước mưa biến thành màu lam thì chính là thời điểm chúng ta động thủ!"
Màu xanh lam?
Mưa có màu xanh lam?
Trong thánh đường, không phải ai cũng từng tới Ngân Thành, cũng không phải ai cũng từng làm nhiệm vụ tương tự, thế nên nghe người kia nói, trong lòng đám quỷ diện này đều rất nghi hoặc.
Mưa... sẽ chuyển sang màu xanh ư?
Sao nhất định phải làm như vậy?