Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Bị Động Chờ Đợi

Chương 115: Bị Động Chờ Đợi Chương 115: Bị Động Chờ Đợi

Chương 115: Bị Động Chờ Đợi

Tầng hầm.

Lý Hạo thở hắt ra một hơi, liếc nhìn những người khác, trong lòng có chút nôn nóng và bất an: "Bọn chúng đã dẫn lão đại đi rồi mà vẫn chậm chạp không động thủ... Rốt cuộc là còn muốn chờ đến khi nào?"

Hắn cho rằng sau khi Lưu Long rời đi, những người kia sẽ tức khắc động thủ!

Nhưng không!

Bọn chúng không có động tĩnh gì!

Đêm mưa đã tới, chẳng lẽ còn cần điều kiện gì để huyết ảnh xuất thủ sao?

Còn không đến nữa thì hắn sẽ sốt ruột chết mất!

Cùng lắm thì liều một lần!

Liều một lần mà thắng vẫn là tốt nhất, dù gì liều mạng còn tốt hơn ngồi đây chờ đợi.

Cách đó không xa, Liễu Diễm khẽ cười một tiếng, mang theo vài phần đùa giỡn nói: "Ngươi vội vàng muốn chết vậy à?"

"Tỷ, nói không chừng có thể phản sát thì sao?"

Lý Hạo mỉm cười, vẻ lo lắng cũng dần nhạt bớt.

"Vậy cứ chờ đi!"

Lý Hạo lại nói: "Tốt hơn hết chúng ta nên chủ động ra ngoài đi đến địa điểm đã định. Nếu bọn chúng vẫn chờ... nghĩa là thời cơ chưa tới! Hiện tại cho dù chúng ta rời đi, bọn chúng cũng chưa chắc đã ra tay!"

Phía huyết ảnh vẫn cần thời gian.

Chờ chết ở đây không phải là kết quả mà Lý Hạo muốn thấy.

"Chờ lão đại sắp xếp!"

Liễu Diễm ngày thường không quá nghe lời Lưu Long, nhưng lúc này, nàng lại cực kỳ tín nhiệm ông ta. Trước khi đi Lưu Long đã dặn bọn họ chờ ở đây, cho nên Liễu Diễm mới không đề cập tới chuyện ra ngoài, dù Lý Hạo đề nghị như vậy nhưng nàng vẫn nhất quyết tĩnh tâm ngồi yên.

. . .

Bên ngoài Tuần Kiểm Ti.

Lưu Long dẫn đội đi tuần tra Ngân Thành một vòng, sau đó để lại vài người xử lý vụ án, còn ông thì nhanh chóng quay về.

Nhưng lần này ông không vội tới tầng hầm.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, trong đêm đen bắt đầu nổi lên sấm sét, tiếng sấm rền vang, dưới chân, nước mưa thuận thế theo bộ lông mượt mà của Hắc Báo trượt xuống.

Rất bị động!

Lưu Long biết rằng vào thời điểm này, ông thật sự rất bị động, vẫn luôn bị kẻ địch dẫn dắt.

Áp lực từ Ngân Thành, áp lực từ những kẻ không kiêng dè này khiến ông phải luôn làm theo ý chúng.

Tuy nhiên, trong mắt Lưu Long không có quá nhiều căng thẳng hay lo lắng.

Chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng.

Vừa bước xuống xe, chưa kịp uống ngụm nước đã có người lao ra khỏi sảnh Tuần Kiểm Ti, sốt sắng nói: "Đội trưởng, lại có một vụ cháy khác xảy ra ở ngoại ô phía bắc. Nhiều người bị mắc kẹt trong tòa nhà, đội cứu hỏa đã lên đường nhưng họ vẫn cần sự hỗ trợ của đội chấp pháp..."

Lại tới rồi!

Cứ như thế, Lưu Long lại bị dẫn đi, lại bị đùa bỡn, lại bị uy hiếp.

Kẻ đứng sau như muốn nói: Tốt hơn là ngươi đừng trở về, mỗi lần ngươi trở về là sẽ có một bản án mới phát sinh!

"Tuần Kiểm Ti..."

Lưu Long lẩm bẩm.

Lần này nếu không giải quyết được thì uy nghiêm của Tuần Kiểm Ti sẽ triệt để mất sạch.

Ngay cả Tuần Dạ Nhân e rằng cũng đen mặt.

"Đi theo ta!"

Lưu Long khẽ quát một tiếng, dẫn đầu đội chấp pháp, nhanh chóng lái xe rời đi.

Vậy thì tiếp tục!

Dù sao các ngươi cũng chỉ là kẻ ngoại lai đến Ngân Thành, cho dù có an bài gì đó, chẳng lẽ còn có thể rõ ràng địa bàn nơi đây hơn ta sao?

"Ta gần như đã khóa chặt vị trí của các ngươi rồi!"

Sau khi lên xe, Lưu Long sờ sờ đầu Hắc Báo, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cái mũi của Hắc Báo khụt khịt, ngồi ngoan trong chiếc xe lao vào màn đêm mưa, chiếc xe tiếp tục lượn khắp các con phố và ngõ hẻm của Ngân Thành.

Tốc độ không nhanh, có lẽ là do trời mưa quá lớn, thậm chí còn bị tắt máy xe mấy lần.

Mỗi lần tắt máy, tính tình Lưu Long càng thêm táo bạo.

Ông ra khỏi xe, hút thuốc, gầm gừ nhỏ giọng, sau đó quát mắng các sĩ quan, dọa cho đội chấp pháp không ai dám mở miệng.

Còn chuyện trời mưa mà đội trưởng vẫn mang theo chó... có trời mới biết ông ta nghĩ gì.

Chờ đến khi tới gần một giáo đường, xe lại bị đình trệ, Lưu Long xuống xe, một cước đá tới làm cả xe rung lên, thấp giọng mắng: "Chết tiệt, sao không đổi xe đi? Mưa có một chút đã chết máy, còn không phải lần đầu tiên, một đám rác rưởi! Những tên khốn nạn ở trên, không thấy cảnh ngộ của đội chấp pháp sao? Phân bổ ngân sách ngày càng ít, tất cả đều là phế vật! Các ngươi cũng vậy!”

Ông ta gầm lên, phẫn nộ ra lệnh: "Chạy bộ đi! Còn cái xe rách này, ngày mai đập nát cho ta!"

Dứt lời, Lưu Long dẫn đầu đội ngũ, bất chấp trời mưa, nhanh chóng chạy về phía hiện trường, khoảng cách còn rất xa nhưng ông vẫn chạy cực nhanh.

Trong bóng tối, Hắc Báo bên cạnh ông đã biến mất.

Dưới đêm mưa, chẳng mấy ai quan tâm đến một con chó.

Phía trước, Lưu Long chạy rất nhanh, mang theo đội chấp pháp hơn 20 người mà chạy, mưa điên cuồng tạt vào mặt nhưng không giấu được vẻ hừng hực và tức giận trong mắt!

Chúng ở quanh đây!

Hắc Báo có thể nhìn thấy “thứ đó”. Nó còn là một con chó, một con chó không cần huấn luyện, một con chó sắp thành tinh.

Dưới đêm mưa, Lưu Long lấy máy liên lạc ra, vừa chạy vừa bấm một dãy số, thấp giọng ra lệnh: "Mọi người ra khỏi thành đi! Chỉ khi nào ra ngoài hết thì nội thành mới yên tĩnh được. Ta sẽ bố trí người bảo vệ!"

"Được!"

Liên lạc nhanh chóng bị cúp, đó là giọng của Liễu Diễm.

. . .

Tầng hầm.

Liễu Diễm cúp máy, trang bị đầy đủ, thấp giọng quát: "Ra khỏi thành!"

Chính là lúc này!

Lý Hạo không biết tại sao lại đột nhiên quyết định rời khỏi thành phố, nhưng hắn không nói gì, chỉ lập tức tuân lệnh.

Những người khác, kể cả Vân Dao cũng mang theo hộp thuốc của mình, không ai nói tiếng nào đều chạy theo Liễu Diễm.

. . .

Bên ngoài thánh đường.

Khi Lưu Long liên lạc xong, một lát sau, một đạo quỷ ảnh đột nhiên xuất hiện, một đầu huyết ảnh bay lơ lửng bên cạnh ông.

Trong góc khuất, Hắc Báo mặc mưa tùy ý làm ướt lông, chỉ đang tập trung lặng lẽ quan sát.

Chốc lát sau, Hắc Báo nhanh chóng cụp đuôi chạy trốn trong mưa hệt như mấy con chó hoang, à không, nó vốn là chó hoang, không cần giả bộ, chó hoang chính là chạy như thế.

"Gâu gâu..."

Vừa chạy Hắc Báo vừa sủa vài tiếng. Hắc Báo rất háo hức, nó cho rằng mình mà lập công thì vị đại gia mới quen ấy sẽ dạy cho nó nhiều công pháp còn mạnh hơn Lý Hạo. Lý Hạo đáng ghét, không chịu dạy bổn cẩu luyện võ!

Bình Luận (0)
Comment