Giờ khắc này, Tuần Kiểm Ti.
Vị Cục trưởng kia cũng thấy kinh ngạc, y rung động, lẩm bẩm nói: "Đều điên hết rồi sao? Cảnh giới còn chưa ổn định mà hết thảy đều chạy tới góp vui."
Bên cạnh, phụ thân của y nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, "Bình thường thôi, sức uy hiếp của Ngân Nguyệt võ sư quá lớn, nếu đã quyết định làm thì đương nhiên phải chém tận giết tuyệt. Ngược lại ta không ngờ, đã biết rõ nơi đây rất có thể là bẫy rập, vậy mà đám gia hỏa Ngân Nguyệt kia vẫn từng tên, từng tên đuổi đến."
Lão lắc đầu, nhìn về phía nhi tử, "Được rồi, trận chiến này chúng ta đừng nhúng tay vào nữa. Không nên đắc tội bên nào! Nếu kết quả cuối cùng khiến ngươi bị hạn chế bớt một phần quyền lực thì cũng không sao. Nói chung không nên dây vào chuyện này. Ta vốn còn nghĩ nếu chỉ có ba đến năm vị Thần Thông xuất hiện thì đây chính là cơ hội để chúng ta dệt hoa trên gấm. Không nghĩ tới bọn lão Hồ không cho ta cơ hội ấy. . ."
"Ngài nói dệt hoa trên gấm, rốt cuộc là thêm hoa cho ai?"
Cục trưởng Tuần Kiểm Ti hỏi một câu, cha y muốn xuất động giúp đỡ Thất Ti đang tham chiến, hay là đám người Lý Hạo?
Lão nhân cười ha hả: "Ngươi đoán xem?"
"Không có hứng thú!"
Cục trưởng Tuần Kiểm Ti nhìn màn ảnh trước mặt, khẽ cảm khái: "Được rồi, ngài nói không sai. Trước cứ tránh đầu gió đi, chúng ta trêu chọc không nổi, cả đám người đều phát điên rồi."
Thần Thông cảnh xuất hiện còn nhiều hơn so với rau cải trắng ngoài chợ, trong khi cảnh giới Thần Thông của y vẫn còn chưa triệt để vững chắc, vẫn là nên đợi ở nhà đi thì hơn.
Lão Cục trưởng gật gật đầu, phụ tử chúng ta nên khiêm tốn một chút, miễn cho xuất hiện rồi lại bị người khác cố ý mượn cơ hội này để chĩa mũi giáo về phía chúng ta.
Dù sao thì xưa nay trong cao tầng Cửu Ti, bọn họ chẳng mấy khi tỏ thái độ rõ ràng về lập trường.
Tài Chính Ti tốt xấu gì cũng ăn phải lỗ vốn, trong khi đó Lý Hạo lại coi như người của Tuần Kiểm Ti, hiện tại mà cha con ông ngoi đầu lên thì sẽ rất nguy hiểm.
. . .
Cửa Bắc.
Lý Hạo vẫn đứng im bất động, dù chiến đấu đã bộc phát đến sát bên người hắn. Nam Quyền, Hầu Tiêu Trần, Ngọc La Sát và Tần Liên đều đã xuất thủ, thậm chí ngay cả Hắc Báo cũng liên tục gầm thét, giết ra ngoài. Thế nhưng Lý Hạo vẫn chưa vội ra tay.
Hắn không phải cố ý làm vậy để khiến kẻ địch phân tâm, chỉ là hắn đang chờ.
Chờ người đến!
Tinh Không Kiếm trong tay hắn có chút rung động, hắn đã dưỡng kiếm rất lâu mà vẫn chưa thấy hiệu quả gì nhiều. Hẳn là do bây giờ hắn vẫn đang là võ sư, nhưng một khi ngũ thế dung hợp thì toàn bộ nội kình đều sẽ bị hấp thu, trong kiếm chỉ còn lưu lại một ít, xem như dấu vết võ sư cuối cùng còn sót lại.
Tới lúc đó, một kiếm này mà giết ra ngoài thì Lý Hạo không còn là võ sư nữa.
Dĩ nhiên tâm cảnh vẫn thế, nhưng lực lượng bộc phát thì thật sự không phải nữa.
Hắn nhìn về phía mấy vị Thần Thông đang đối chiến, khẽ hỏi: "Không có ai đến giết ta sao?"
Tinh Không Kiếm dường như đang hân hoan nhảy cẫng, kích động muốn xuất kiếm.
"Giết ngươi mà cũng cần bọn ta động thủ à?"
Hồ Khiếu bật cười, tiếp đó liền ra lệnh cho Hoàng Long: "Bắt lấy hắn!"
Hoàng Long khẽ giật mình!
Vì sao?
Các ngươi đều đang ở đây, vì sao các ngươi không xuất thủ?
Hồ Khiếu không nhiều lời thêm, gã cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để khảo nghiệm Hoàng Long, để xem rốt cuộc y có thực sự muốn triệt để cắt đứt với Tuần Kiểm Ti hay không, mặt khác gã cũng muốn thử Lý Hạo một chút, để coi hắn có còn át chủ bài nào khác hay không.
Bản Nguyên Phù?
Hay là thứ bảo bối gì khác?
Về phần Hoàng Long có chết hay không thì… Không quan trọng!
Trong lòng Hoàng Long thầm mắng một tiếng, y nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh, vội truyền âm: "Cùng tiến lên đi, Lý Hạo đã giết được Thuế biến kỳ, chắc chắn thực lực không tệ!"
Đúng lúc đó, thanh âm của Hồ Khiếu vang lên bên tai y, "Không cần lo lắng quá, nếu lần này thành công thì khi ngươi tấn cấp Thần Thông cảnh, chúng ta sẽ tới hỗ trợ ngươi!"
Ánh mắt Hoàng Long sáng lên!
Sau một khắc, y gào thét một tiếng, một quyền đánh thẳng về phía Lý Hạo. Lý Hạo mạnh thì có mạnh, nhưng dưới mí mắt của Thần Thông cảnh, hắn còn có thể làm gì?
Mà những người khác có vẻ cũng đã nhận được hứa hẹn gì đó, cùng lúc Hoàng Long ta tay, đám người còn lại cũng nhao nhao nhào lên xuất thủ!
Cách đó không xa, mấy người Mắt To thoáng dợm bước, định bụng ra tay… Có điều cuối cùng bọn họ vẫn dừng bước. Tình thế hiện tại quá căng thẳng, bây giờ mà xông lên chính là đi chịu chết.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Hạo không khỏi nhíu mày.
Hoàng Long bọn hắn chỉ là con tép nhỏ, tùy thời đều có thể thu thập, giết Hoàng Long cũng được thôi, nhưng đó không phải là kết quả hắn muốn thấy hiện tại.
Hắn muốn lưu một kiếm cuối cùng khi còn là võ sư lại cho Thần Thông cảnh.
Đáng tiếc…
Lý Hạo thở dài một hơi, có chút tiếc nuối, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời võ sư của hắn, không thể dựa vào võ đạo của chính mình để một kích giết chết một vị cường giả Thần Thông.
"Đoạn Ngã."
Lý Hạo hắng giọng quát, thanh âm không quá lớn nhưng lại vang vọng lòng người, vang vọng đất trời, vang vọng tứ phương.
Một kiếm bắn ra.
Giờ khắc này, tất cả nội kình mà Lý Hạo lưu lại đều dung nhập hết thảy vào bên trong tiểu kiếm.
Sau khi một kiếm ấy giết ra, hắn sẽ không còn là võ sư nữa.
Thần ý cũng tốt, kiếm ý cũng vậy, về sau tất cả chỉ là thứ phụ trợ, dùng để bảo hộ an toàn cho ngũ tạng. Ngũ thế cũng sẽ triệt để dập tắt, nội liễm ngũ tạng, cho dù về sau hắn có bộc phát thì cũng không tạo ra được uy lực gì lớn, bởi vì hắn không có nội kình duy trì.
Mãnh hổ đang gầm thét, ngọn núi đang rung chuyển!
Giống như bọn chúng đều ý thức được rằng, sau ngày hôm nay, có lẽ cả một đời này chúng đều sẽ bị vây ở trong ngũ tạng, thậm chí nếu Lý Hạo không cách nào khôi phục thì sớm muộn gì khóa ngũ tạng cũng sẽ đứt gãy, tới lúc đó, bọn chúng cũng chính thức tiêu vong.
"Rống!"
Mãnh hổ gào thét, sơn băng địa liệt!
Một kiếm này quá nhanh, thế kiếm vừa hạ xuống thì hư không liền bị phá vỡ, sắc mặt mấy vị Thần Thông biến hóa, cấp tốc lui tránh sang một bên.
Răng rắc!
Hư không phá toái!
Lý Hạo thu kiếm, ánh sáng trên thân tiểu kiếm mờ dần, lộ ra sắc thái ảm đạm.
Hoàng Long, Tề Chiêu, còn có vị Chu phó bộ trưởng và ba vị phó bộ trưởng khác đều đứng khựng lại ngay trước mặt Lý Hạo.