Thiên Tinh thành vẫn giống như trước đây, phồn hoa như gấm.
Cuộc chiến ngày hôm qua kết thúc, dường như mọi thứ đã trở lại như cũ, ngoại trừ cửa thành Bắc bị hỏng nhẹ, mấy trăm mấy bộ thi thể ở ngoài cửa thành Bắc và hàng trăm cái đầu người ra thì không có gì thay đổi…
Mà thời tiết hôm nay có vẻ tốt hơn một chút.
Tháng 11, Thiên Tinh thành đã bắt đầu rét lạnh, hôm qua trời nổi trận lôi đình, mây đen áp đỉnh, cuồng phong gào thét.
Hôm nay, mặt trời ló dạng, một tia ánh nắng phá tan đêm đen, chiếu xuống dưới.
Thiên Tinh thành phồn hoa, một ngày này, nghênh đón ánh nắng đã lâu chưa thấy. Trên đường phố, trẻ nhỏ chạy quanh, người lớn bận rộn. Đám lái buôn mở cửa từ sớm, những người khách từ nam chí bắc, mọi thứ như lúc ban đầu, hết thảy đều như cũ.
Một nhóm người siêng năng mặc trang phục của Tuần Dạ Nhân, đi lại trên đường.
Ngày xưa đám lái buôn, những người đi đường tránh né họ nhưng như bò cạp độc, hôm nay khiếp đảm vẫn như cũ, thay vì tản ra bốn phía, họ lại có chút tò mò, có chút cổ quái, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn xem bọn hắn.
Giống như đang hỏi. . . Các ngươi là người của Thiên Tinh đô đốc phủ sao?
Mấy vị Tuần Dạ Nhân, đi ở trên đường cái, tuần tra bốn hướng, bị vô số ánh mắt nhìn, có chút khó chịu, giống như toàn thân bị ngứa, nếu như đổi thành ngày xưa, có lẽ đã sớm lên tiếng quát lớn, diễu võ giương oai, lấy việc nhìn người chạy tứ tán làm vui.
Hôm nay, họ không dám.
Chỉ là yên lặng đi lại, nhìn quanh tứ phương, có người xác nhận bình thường, mới dùng giọng nói có chút khàn khàn, lên tiếng quát: "Phủ Thiên Tinh đô đốc ở thành bắc đang kiến tạo, nếu có lo lắng, có thể chờ đợi mấy ngày, mới quyết định. Phàm có chuyện bất bình, chi bằng hãy đến đó!"
Hai bên đường vô cùng yên tĩnh. Mấy vị Tuần Dạ Nhân cũng là khó chịu vô cùng, nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ là xác nhận bình thường, hô một câu, yên lặng đi thẳng, lại đợi một lát, hô một tiếng.
Vào lúc này, nơi xa, một người bán thịt, bỗng nhiên gầm rú một tiếng: "Các quân gia, người này thiếu ta 3 vạn tinh tệ không trả, ta đòi hắn, hắn còn cầm đao uy hiếp sẽ giết ta, các quân gia có thể làm chủ không?"
Tiếng rống kinh động đến mấy Tuần Dạ Nhân, cũng kinh động đến khách đi đường, thương gia bốn phía, cả đám nhao nhao nhìn về phía đó.
Cửa hàng bán thịt kia là một người đàn ông hung giữ, trong tay lúc này đang cầm đao mổ heo, đang giằng co với một người bên ngoài cửa hàng, cái người ở ngoài cửa hàng cũng cầm một thanh trường đao, quần áo lộng lẫy, lại là có chút giống khỉ đội mũ người, vô cùng nhỏ gầy, ánh mắt lại xảo trá.
Thấy tất cả mọi người nhìn lại, sắc mặt thay đổi, lại nhìn thấy mấy Tuần Dạ Nhân, vội vàng mắng: "Nói hươu nói vượn, ta nói không trả cho ngươi sao? Ta nói trễ ít ngày, ta có thể thiếu chút tiền thịt của ngươi? Chỉ là 3 vạn tinh tệ, qua hai ngày nữa ta sẽ trả cho ngươi, ta là thay phủ hầu gia mua sắm, có thể ăn chút tiền thịt của ngươi?"
Một câu ngắn ngủi, còn nói ra thân phận, còn nói trả tiền, chưa nói không trả
Hắn biết, hôm qua mới chết rất nhiều quý tộc, cũng có chút chột dạ, lại nói tiếp: "Đừng rống lên, vì chút chuyện nhỏ này, đều khiến quân gia chú ý tới ta và ngươi, ta đưa ngươi 3000, số còn lại ta ngày mai ta sẽ trả ngươi!"
Hắn vội vàng lục túi áo, lấy ra một đống tinh tệ, vội vàng ném vào hàng thịt: "3000, thấy được không?"
Cái người đàn ông ánh mắt trở nên tức giận, cắn răng nói: "Chưa đủ! Trả đủ 3 vạn tệ cho ta! Ngươi thiếu ta không phải chỉ một hai ngày, mỗi lần tới đều là mua xong liền đi, vắt cổ chày ra nước, ta chỉ là mua bán vốn nhỏ, 3 vạn tinh tệ, cửa hàng của ta đã sắp muốn sập, người như ngươi cũng không phải một nhà, ta chuẩn bị đóng cửa hàng, mang theo vợ con ra Thiên Tinh kiếm sống. . . Nếu hôm nay ông đây không lấy đủ tiền . . Cùng lắm thì liều cái mạng này với ngươi!"
Hắn nắm đao mổ heo, cánh tay như nhũn ra, hô lên một tiếng lao đến, mặc cho số phận. Bình thường, không dám, dù là bị dồn đến đường cùng, bên ngoài tất cả đều là con nợ, thế nhưng... Hắn vẫn không dám.
Rõ ràng việc làm ăn tốt đến dọa người, thời đại này, sau một năm, thậm chí có thể kiếm được mười vạn, tám vạn tinh tệ, được coi là giàu có, thế nhưng là. . Đều là giao dịch trong sổ sách!
Xem sổ sách số lượng và tiền nợ, có thể dày đến vài thước.
Hôm nay, bang nhàn* nhà hầu phủ thiếu ngươi mấy ngàn, ngày mai, sai vặt nhà trưởng phòng cũng có thể thiếu ngươi mấy ngàn, nhà hầu phủ mua sắm thiếu ngươi mấy vạn, nhà ti trưởng mua sắm có thể thiếu ngươi mấy chục vạn. . .
Quanh năm suốt tháng cứ thế, đừng nói đến kiếm tiền, ngay cả vốn ban đầu đều hết sạch. Hôm nay, cho dù bất cứ giá nào!
Đúng lúc hắn nhìn thấy mấy Tuần Dạ Nhân ở đây, hắn cũng đánh cược một lần, đổ một hồi. Nếu đổi thành hôm qua, có lẽ hắn đã phải cong lưng, nhỏ giọng lấy lòng vài câu, chỉ cần nhân gia ít nhiều cũng đưa một ít.
Nhưng hôm nay, dường như lá gan to hơn một ít, cũng có chút xúc động.
Tay nắm đao mổ heo, đang không ngừng run rẩy.
Mấy ngàn không được, ta muốn hết, hôm nay nếu không thu lại được thì không còn cơ hội để lấy về được nữa.
Cùng lắm thì, hôm nay trở về, ta mang theo vợ con chạy ra Thiên Tinh thành ngay trong đêm là được. . .
Mấy Tuần Dạ Nhân nhìn về phía bên này, có người thấp giọng nói: "Đi bớt lo chuyện bao đồng đi, không phải siêu phàm, không liên quan đến chúng ta, chút chuyện lớn như cái rắm, muốn xen vào cũng là do Tuần Kiểm ti quản."
Một nhóm năm người, xem như một đội.
Lúc này, có người thấp giọng: "Mặc kệ? Cái tình huống này nếu bây giờ chúng ta bỏ đi, cái tên giết heo này. . . Ban đêm có thể bị người đánh chết ở nhà "
"Vậy cũng không liên quan đến chúng ta, người đã chết, đến Tuần Kiểm Ti báo án là được...”
"Ngươi có ngu thật hay giả ngu? Nhiều người nhìn như vậy, ngươi quên hiện tại phía trên là ai à? Có người muốn đâm ngươi một cái, ngươi đoán phía trên vị kia sẽ giảng đạo lý với ngươi à?"
Lời này vừa nói ra, người trước đó nói mặc kệ sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, suýt nữa quên mất.
Không phải quên vị tôn phật phía trên, chỉ là trong lúc nhất thời chậm chạp, lúc này mới nhớ tới, vị kia đến cùng hung ác cỡ nào, bá đạo đến mức nào.
Hắn cũng không phải Hoàng Long! Thời Hoàng Long, lúc này không đi lên đánh tên bán thịt một trận thì chính là làm chuyện tốt rồi, chuyện rắm thối gì cũng kêu chúng ta?