Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1162 - Chương 1162 - Quý Tộc Là Cái Thá Gì

Chương 1162 - Quý Tộc Là Cái Thá Gì
Chương 1162 - Quý Tộc Là Cái Thá Gì

Một khắc sau, năm vị Tuần Dạ Nhân không còn tâm tư khác, một người cấp tốc tiến lên, một cước đạp lăn tên khỉ ốm, lạnh giọng nói: "Muốn chết sao? Nợ tiền không trả? Hầu phủ? Hầu phủ nào, ngươi nói ra xem?"

Người nói chuyện, trừng to mắt, ra vẻ hung thần ác sát: "Tuần Dạ Nhân còn thiếu nhiệm vụ lấy đầu người sao, đến, ngươi nói, hầu phủ nào? Hầu gia thối tha mục nát đó, thật sự xem mình như cọng hành rồi? Ta đi hỏi một chút, hầu gia nhà ai, ba vạn tinh tệ cũng trả không nổi?"

Phanh một cước, đá khỉ ốm lăn lộn ra đất. Khỉ ốm kia cũng là không ngờ, đối phương thật sự quản, lập tức liền uể oải, ôm đầu khóc rống, vội vàng nói: "Quân gia, ta trả, ta trả! Ta không phải quỵt nợ, chỉ là mấy ngày trước trong tay không dư dả. . ."

Tên đồ tể giết heo kia, cắn răng nói: "Cũng không phải sổ sách một ngày, kéo một hai năm cũng chưa trả, cửa hàng của ta mới mở được vài năm. . ."

Khỉ ốm trong lòng thầm mắng!

Giờ phút này, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng sờ vào trong ngực, sờ tới sờ lui, sờ soạng lấy ra một xấp tinh tệ, còn chưa đủ, lại vội vàng sờ soạng mấy kim tệ lẻ, hô lên: "Có có, bây giờ ta trả tiền liền, quân gia đừng đánh nữa. . ."

Vị Tuần Dạ Nhân kia cầm lấy, tùy ý đếm lại, vẫn chưa đủ 30. 000. Hắn cũng lười quản nhiều, tiện tay ném cho thợ mổ heo kia, quay đầu trừng mắt nhìn tên khỉ ốm: "Nếu ngươi dám quay lại hay làm ra chuyện gì thì cái này của người, khỏi cần dùng nữa!”

Khỉ ốm liền vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nói một câu: "Gia, ta không phải siêu phàm, ta. . ."

Ầm!

Một cước đá hắn lăn lộn ra đất, Tuần Dạ Nhân mắng: "Không phải siêu phàm thì thế nào? Phạm pháp là không được! Cũng không nhìn thử, Tuần Kiểm ti do ai làm chủ? Tuần Dạ Nhân và Tuần Kiểm ti đều là một nhà, lão tử vẫn là tuần kiểm đó!"

Hắn không nói thì mọi người cũng đã quên mất, vừa nói, trong lòng đám người ở đây động một chút. Cũng đúng, bình thường Tuần Dạ Nhân cũng kiêm luôn nhiệm vụ của Tuần Kiểm Ti, chức vị là ngang nhau.

Vậy chẳng phải là siêu phàm, hay thế tục cũng đều thuộc quản lý của bọn hắn sao?

Mọi người xung quanh đứng xem, vốn dĩ mỗi người đều rất căng thẳng, vào lúc này bỗng nhiên có người vỗ tay bảo hay: “Được lắm! Quân gia đánh rất tốt!”

“Quân gia, hắn cũng thiếu tiền của ta!”

Có một tiểu thương vội lên tiếng.

Bốp bốp bốp!

Có rất nhiều người vỗ tay bảo tốt lắm, ai nấy cũng đều vô cùng hưng phấn, lại có thêm một tiểu thương vội vàng đứng ra, hô lên một tiếng, sắc mặt tên khỉ ốm kia tím tái hẳn đi.

Mà mấy vị Tuần Dạ Nhân, lúc này cũng rất khó chịu.

Một đám người vỗ tay bảo hay.

Tình huống này… Dù sao ít nhất sáu năm nay chưa từng thấy. Kỳ thật sáu năm trước cũng ít, bởi vì trước kia bọn hắn không dính vào việc của người bình thường.

Nhưng hôm nay… Trái lại lại cảm thấy có chút khó chịu.

Không thoải mái? Khó chịu?

Vậy cũng không phải, cũng không biết phải biểu đạt cảm giác xúc động này thư thế nào. Tuần Dạ Nhân đánh người kia, thử nhe răng rồi bỗng nhiên nhấc tên khỉ ốm lên, nắm cổ gã, không biết có phải là do tiếng người vỗ tay kích thích hay không, cắn răng nói: “Trả tiền, ngay lập tức, không trả tiền thì ta sẽ chém bay đầu ngươi trên đường ngay bây giờ, ngay cả hầu gia nhà ngươi cũng chém chung!”

Lời này, trước kia thật sự nói không ra.

Nhưng đột nhiên hôm nay nói ra được rồi, ngay cả chính hắn cũng giật mình, vô thức nhìn quanh bốn phía, mong đừng để hầu gia nhà ngươi nghe thấy.

Đầu năm nay, hầu gia vẫn rất đáng tiền, hoàng thất vẫn còn ở đây, vẫn chưa thật sự bị lật đổ.

Nhưng một khắc sau, bốn phía xung quanh la lớn, kêu tốt lắm, có người còn hét lớn: “Tuần dạ nhân làm tốt lắm! Chém đầu hắn ta đi!”

“Chém đầu hắn đi!”

“Chém đầu, treo ở cửa Bắc! Cũng không phải là ngày đầu tiên tên khốn này ức hiếp dân chúng. Hầu gia có đưa tiền hay không thì chúng tôi không biết, dù sao ở trên con đường này hắn ta nợ chúng ta ít nhất 300 ngàn không trả, còn chính hắn thì cưới đến mấy vợ lẽ…”

Lúc này sắc mặt khỉ ốm hoàn toàn thay đổi, nhận ra chuyện không ổn.

Trước kia không có khả năng, nhưng hôm qua đã chết mấy trăm quý tộc, còn có cái gì là không thể?

Quý tộc là cái thá gì?

Hôm qua, ngay cả lão ti trưởng của Hình Pháp Ti, một đời công thần cũng bị người khác chặt đầu, thi thể đang treo ở đây.

Hắn ta hối hận rồi. Tự nhiên hôn nay nhà rảnh rỗi không có chuyện làm, sớm biết vậy mấy ngày này đừng ra khỏi nhà là tốt rồi.

Hắn ta vội vàng nói: ”Quan gia, tôi trả, tôi trả hết, đều trả hết, được chưa!"

Tuần Dạ Nhân kia cũng không biết là bị tiếng gào kích thích, tóm lấy tên đó, liên tục nện xuống đất, một ngụm máu phun ra, Tuần Dạ Nhân cũng mắng: "Đồ chó chết, một con đường đều là dân buôn bán nhỏ, ngươi cũng dám thiếu đến mấy trăm ngàn? Cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đến đây cho ông, để ông đây nhìn xem tên hầu gia nào nghèo như vậy, là người ta không đưa tiền hay là do ngươi tham?"

Dứt lời kéo tên khỉ ốm qua, tóm lấy gã, quát: “Ông đây dẫn hắn đi tìm cái tên hầu đối chứng, xem thử hầu gia nào nghèo đến mức này? Không có tiền thì con mẹ nó đừng có ăn cơm…”

Xung quanh, mấy Tuần Dạ Nhân khác đều có ánh mắt khác thường.

Có người khẽ nói: “Xong, Tam ca hăng rồi!”

“Nói nhảm, bị mọi người nhìn như vậy, từng người từng người khen lấy khen để, đổi thành ngươi, ngươi cũng hăng lên thôi!”

“Ngăn lại đi, đừng để thật sự đắc tội với hầu phủ…”

“Sợ cái gì? Ngươi tưởng vẫn còn như trước kia sao?”

“Không phải, dù sao... Dù sao vị kia cũng không có khả năng ở nơi này cả đời, đúng không? Nhà quan giống như nước chảy… Cái vị ở trên đầu chúng ta, nói không chừng mai liền chạy mất… Bọn mình… Vậy, Tam Ca có gặp phiền toái không?”

“Con mẹ nó, ngươi suy nghĩ nhiều quá đi. Nếu chạy thật… Thì ta cũng chạy, chạy đến phía Bắc, đến Ngân Nguyệt, mấy tên mọi rợ phương Bắc… Khụ, khụ, những tên võ sư phương Bắc, hôm qua ngươi không thấy à? Mẹ nó, quả thật rất mạnh! Không phục liền làm, nói giết là giết. Nghe nói Tuần Dạ Nhân ở phương Bắc, mỗi người đều sống giống ông nội ta, muốn tra ai thì tra, tam đại tổ chức cũng tùy tiện mà giết, giết xong đến một cái rắm tam đại tổ chức cũng không dám thả… Ta có một người bạn ở Ngân Nguyệt, nghe nói Tuần Dạ Nhân cao thủ không nhiều, Nhật Diệu cũng có thể làm quan, chúng ta đi theo… Còn sợ không ai muốn?”

Bình Luận (0)
Comment