Sau câu nói này, Tuần Dạ Nhân còn có chút e ngại trước đó lập tức thông suốt.
Cũng đúng nha!
Đầu năm nay, Tuần Dạ Nhân như chúng ta, còn sợ không có nơi để chạy sao?
Không được thì đi Ngân Nguyệt thôi!
Đám mọi rợ phương bắc rất mạnh!
Ngay lập tức, cũng thay đổi sắc mặt, quát: “Tam ca, ta bắt hắn đi đến hầu phủ, xem thử hầu gia nhà ai không hiểu chuyện như vậy, thành bắc còn thiếu một chỗ cho đầu hầu gia!
Lần này, Tam ca kia sửng sốt một chút. Mẹ nó, tên oắt này bình thường tham sống sợ chết, sao hôm nay lại dám mạnh miệng như vậy?
Ta vừa hô xong liền thấy hối hận rồi!
Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, quần chúng cũng phấn khích. “Quân gia uy vũ! Tên khốn này là Trường Hưng hầu phủ! Chính là tên làm việc vặt sau bếp, chỉ là chân chạy vặt, phách lối không được! Quân gia chém hắn đi!”
“….”
Tên khỉ ốm sắp tè ra quần rồi.
Chỉ là một chuyện nhỏ, không trả tiền mà thôi, mấy năm nay cũng không phải lần đầu tiên làm, ngày xưa làm gì có chuyện này. Chính mình vậy mà lại liên lụy đến phủ hầu gia.
Mấy vị Tuần Dạ Nhân còn chưa kịp hành động, bên ngoài, có một người nhanh chóng chạy đến. Là một tên mập, đầu đầy mồ hôi, ăn mặc sang trọng, không nói hai lời, lấy từ trong ngực ra một khối Thần Năng Thạch đầy năng lượng, vội vàng nói: “Ta là quản gia của Trường Hưng hầu phủ, việc này hầu gia không hề biết rõ tình hình, mọi người đừng hiểu lầm, tên là do tên khốn này chủ trương. Tôi không mang tiền, Thần Năng Thạch này đáng tiền, giá trị lớn! Mọi người đều biết… Tôi dùng thứ này để thế chấp cho mấy vị Tuần Dạ Nhân, ta cam đoan, trong vòng một canh giờ, tất cả số nợ tôi đã thiếu, cả gốc lẫn lãi, tôi sẽ trả toàn bộ, một đồng cũng không thiếu.”
Nói rồi, cắn chặt răng, một cước đá ra, một tiếng răng rắc, khỉ ốm kêu thảm một tiếng, cái chân trực tiếp bị đá gãy, ông ta cắn răng nói: “Tên khốn nạn, ta nhất định phải đánh gãy hai chân của hắn!”
Người vây xem xung quanh nhao nhao tắt tiếng, tiền đã đồng ý trả, mọi người cũng biết Thần Năng Thạch đáng tiền, thêm nữa tên quản gia này hung dữ quá đi, một cướt liền đá cho chân người ta gãy nát, mọi người lập tức im lặng.
Mấy vị Tuần Dạ Nhân thấy thế, vốn dĩ cũng chuẩn bị dừng ở đây rồi.
Bỗng nhiên, cái tên Tuần Dạ Nhân nhát như chuột trước đó, một phát túm lấy cổ tên quản gia, quát: “Con mẹ ngươi, lá gan to thật đó! Tên này phạm tội, cũng là do Tuần Dạ Nhân chúng ta đến quản, đến phiên ngươi đá gãy chân hắn à! Dẫn về hết! Lá gan không nhỏ!”
“…”
Tam ca mặt hoang mang, cái này… Cũng phải bắt?
Ông trời ơi…!
Lão tiểu đệ của chúng ta, bình thường nhát như chuột, hôm nay sao gan vậy?
Nhưng mà ngẫm lại, cũng đúng mà!
Dù sao cũng mất lòng con mẹ nhà hắn rồi, sợ cái khỉ gì?
Đến lượt hầu phủ nhà ngươi động tư hình à?
“Mang về hết đi, tiền sẽ chuyển đủ, chư vị đừng vội, chúng ta dẫn về thẩm tra cho rõ!”
Mấy vị Tuần Dạ Nhân cũng hơi phấn khích, bắt một tên quản gia của hầu phủ, dường như không thêm có thể chặt đầu của hầu gia trợ hứng hay không?
Mặc kệ nó, mang về trước rồi nói!
Tên quản gia kia cũng biến sắc, trong mắt hiện lên tia ngoan độc, sau một lúc nghĩ đến điều gì đó, vẻ ngoan độc trong mắc liền biến mất, có chút sợ sệt, vội vàng nói: “Lúc nãy ta vội quá, đáng hận, ta biết tội, ta nhận tội…”
Chặt chân, bồi thường tiền giam giữ, khỉ ốm cũng không truy cứu, cùng lắm bị giam nửa năm là căng hết cỡ.
Đừng làm căng, làm sao có rơi đầu được!
Lúc này không giống như ngày xưa!
Ông ta lập tức suy nghĩ thông suốt, có thể làm quản gia ở hầu phủ, vậy cũng không phải nhân vật tầm thường, cho dù thực lực mấy tên Tuần Dạ Nhân kém ông ta nhiều lắm, có điều Nguyệt Minh Nhật Diệu, ông ta là Tam Dương, giờ phút này lại mặc cho người ta nắm lấy cổ mình, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Tuần Dạ Nhân.
Đám người vừa đi, lập tức tiếng hoan hô vang vọng tứ phương!
Có người không hiểu sự tình, vội vàng đi hỏi thăm, chờ cho hiểu rõ tình hình cũng phấn khích không thôi.
Cái này cũng được? Chỉ vì chuyện nợ tiền, ngay cả quản gia của hầu phủ Tuần Dạ Nhân cũng bắt lại?
Hầu phủ a!
Vậy xem như là nhân vật lớn đi!
Từ lúc nào Tuần Dạ Nhân cương như vậy rồi? Đương nhiên, nghĩ đến vị đô đốc Lý kia, lập tức, mọi người lại bình thường trở lại, cũng đúng, Lý đô đốc người ta ngay cả cục trưởng cũng dám chém, huống chi chỉ là một tên hầu gia.
Tin tức lập tức được truyền ra. Từ việc bắt quản gia, biến thành giết quản gia, đến cuối cùng lại trở thành Trường Hưng Hầu thiếu 30. 000 tiền không trả, bị Tuần Dạ Nhân tại chỗ chặt đầu, đầu đều treo ở cửa thành Bắc!
Lập tức tin tức được truyền đi nhanh chóng, lan rộng khắp, không bao lâu, không ít người đến Trường Hưng hầu phủ nghe ngóng, mới biết được người ta sống rất tốt, nhưng bên ngoài đầu hầu gia đã bị treo lên
Mà sắc mặt Trường Hưng Hầu cũng trắng bệch, vội vàng đi tìm Cửu Ti cầu cứu, ông ta sợ truyền truyền, đầu của mình, thật sự phải bị treo ở trên tường thành.
Cửu Ti không để ý tới, ông ta lại vội vàng chạy về phía hoàng cung, quyết định, gần đây chết cũng không ra ngoài.
Quá nguy hiểm! Hiện tại nói, Lý Hạo ở lại, chính là vì bắt người giết người, cái gì hầu gia, cái gì quốc công, cái gì vương gia, cái gì cục trưởng. . . Lý Hạo hắn cũng dám giết!
Hết lần này tới lần khác làm hoàng thất nổi điên, còn lập tứccho người ta một cái danh Thiên Tinh tổng đốc, Cửu Ti của Thiên Tinh đều thuộc về hắn giám sát, dù là Cửu Ti không quan tâm, Lý Hạo giết ngươi thì cũng đã có danh nghĩa.