Xóm nghèo.
Một đám tiểu hài tử, cũng vô cùng kích động mà trò chuyện.
“A tỷ a tỷ, Tuần Dạ Nhân lợi hại, Trường Hưng Hầu thiếu người ta 3 vạn, đầu bị người chặt, hiện tại tất cả mọi người đang trò chuyện này đây!"
Thật ra Vũ Kỳ cũng đã nghe về tin đồn, giờ phút này còn có chút ngơ ngác.
Người kia. . . Tàn nhẫn như vậy sao?
Thiếu 3 vạn, ngay cả hầu gia cũng bị giết!
Không thể không nói, tin tức này lưu truyền quá nhanh, lưu truyền quá rộng, lập tức, cả Thiên Tinh thành đều bạo động, còn hưng phấn hơn cả hôm qua.
Vốn dĩ mọi người cảm thấy, vẫn còn có chút xa xôi, cái gì mà báo cáo, cái gì giải oan, vẫn không dám.
Thế nhưng. . . khi nghe người ta nói, một tên bán thịt heo, hô một tiếng Tuần Dạ Nhân, kết quả, người ta muốn, hầu gia không cho, ngay cả hầu gia, Tuần Dạ Nhân cũng dám làm thịt. . . Lần này tất cả mọi người tin tưởng, Tuần Dạ Nhân không giống với lúc trước!
Có thể làm chủ!
Lập tức, vô số người rục rịch ngóc đầu dậy, chỉ vì chút chuyện nhỏ này, người ta cũng dám giết hầu gia, vậy còn có cái gì không dám?
Tin tức mặc dù là giả, nhưng đặc biệt làm lòng người phấn chấn!
Cũng không ai đi truy cứu, rốt cuộc là thật hay giả, dù sao cũng không nghe nói Trường Hưng Hầu kia ra bác bỏ tin đồn, có lẽ thật sự đã chết rồi.
Giờ phút này, Vũ Kỳ cũng có chút kích động! Nàng nhìn em trai ngồi đọc sách cách đó không xa, nghĩ nghĩ, đi từ từ tới, lau tay sạch sẽ, vứt tạp dề xuống, thấp giọng nói: "Đệ, đã nghe chưa? Tỷ muốn. . . Đêm nay đi đến thành bắc một chuyến!"
Vũ Minh nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "A tỷ, cái gì mà hầu gia bị giết, khẳng định là giả. . ."
"Ta biết!"
Vũ Kỳ trợn trắng mắt: "Ta không ngốc. . . Thế nhưng. . . Đệ không phát hiện sao, mọi thứ đã không còn giống như trước nữa?”
Vũ Minh nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Sau đó nghĩ một hồi rồi mới nói: "A tỷ muốn đi. . . Vậy đệ cùng đi với tỷ."
"Đừng, tỷ đi là được, đệ ở nhà đợi đi. . . Không, đệ đi trước, tìm một chỗ trốn, chờ tỷ trở về, sẽ đi tìm đệ!"
Vũ Minh suy nghĩ một lát rồi mới gật gật đầu, cũng không nhiều lời.
Vũ Kỳ có chút phấn chấn, nhưng dường như hơi lo lắng, nàng mang theo chờ mong mà nhìn lên bầu trời, sao trời còn chưa tối?
Về phần giữa ban ngày. . . Nàng có chút sợ, chưa dám đi qua đó. Sợ bị người khác nhìn thấy, mà nàng cũng cảm thấy, chuyện báo cáo vẫn nên làm vào ban đêm.
Giờ khắc này, toàn thành đang lưu truyền tin đồn về Tuần Dạ Nhân.
...
Tổng bộ của Tuần Dạ Nhân.
Ngay cả Diêu Tứ cũng nghe được phong phanh, hơi nghi hoặc một chút rồi nhìn về phía Tiểu Diệp đang nhiệt tình phấn khởi: "Lý Hạo thật sự giết Trường Hưng Hầu sao?"
"Không có a, Lý đô đốc đang bế quan, đang chữa thương cho võ sư Ngân Nguyệt, vẫn chưa thấy đi ra…”
"Tin tức này đã lan truyền khắp nơi!"
Diêu Tứ không còn gì để nói, "Mới sáng nay ta nhận được bảy tám tin tức, đều là đến hỏi thăm tình hình, cho rằng ta là ai chứ? Thì ra một tin giả!"
Tiểu Diệp hưng phấn nói: "Bộ trưởng, tin tức giả cũng tốt, tin thật cũng tốt, ngươi không phát hiện sao?"
"Cái gì?"
"Mọi người rất vui vẻ a!"
"Ai?"
"Tất cả mọi người a!"
Tiểu Diệp hưng phấn nói: "Người bên ngoài vui vẻ, Tuần Dạ Nhân cũng vui vẻ, bộ trưởng không phát hiện ra sao? Trước kia tổng bộ Tuần Dạ Nhân, âm u ám mùi chết chóc, nhưng hôm nay, mọi người cũng đang nói bát quái đó!"
Đều đang nói, ai can đảm như thế vậy?
Xử lý Trường Hưng Hầu?
Sau khi nghe ngóng, hóa ra là mất tên nhát gan kia, mấy gia hỏa đi tuần tra thật sự không thể tin được. Đợi đến khi người ta bắt Tam Dương tổng quản trở về, đã đưa đến một trận dậy sóng!
Có Tuần Dạ Nhân nói thẳng, mấy người Nguyệt Minh, Nhật Diệu, vậy mà dám bắt Tam Dương, nếu bọn hắn ở trong cảnh giới Tam Dương thì còn không phải sẽ đi tóm Húc Quang sao.
Diêu Tứ nhẹ ấn huyệt thái dương, có chút mệt mỏi: “Tiểu Diệp, ngươi thấy đây là chuyện tốt sao?”
“Đương nhiên!”
Tiểu Diệp gật đầu: “Bộ trưởng, tại sao không phải là chuyện tốt? Bây giờ mọi người đều khen Tuần Dạ Nhân làm tốt, làm rất tuyệt vời, những tên quý tộc kia đều sợ chúng ta… Cơ cấu chấp pháp, không phải giống vậy sao?”
Nàng hưng phấn nói: “Mọi người đều biết, nếu có oan khuất thì nên đi tìm Tuần Dạ Nhân, Tuần Dạ Nhân liền xuất động, bất kể là ai, nên bắt thì bắt, nên giết cứ giết… Không phải nên như vậy sao?”
Nên như vậy sao?
Diêu Tứ rơi vào trầm tư, ông ta đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một chút, vài Tuần Dạ Nhân đi trong sân, bộ pháp dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ xì xào bàn tán vài câu, tinh thần dường như có chút không giống với trước đây.
Chỉ là một tin đồn thôi, thật ra người ở đây đều biết là giả.
Không có việc giết Trường Hưng hầu, mà chỉ là bắt một tên quản gia.
Trước đó đã bắt hơn mấy ngàn quý tộc! So với bọn hắn, tên quản gia này cái rắm cũng không bằng
Nhưng lại có thể cho Tuần Dạ Nhân một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Trước đó là do Lý Hạo bắt.
Lần này đến lượt bọn họ bắt.
Thì ra bọn họ cũng có cái quyền này.
Thì ra bọn họ bắt người, cũng có ngày không bị mắng mà là một tràng vỗ tay, là tiếng hoan hô, là những âm thanh ủng hộ.
Tuần Dạ Nhân còn có thể làm như vậy sao?
Diêu Tứ cau mày nhìn xuống dưới, một lát sau, lông mày giãn ra, nghĩ một chút lại lắc đầu, thở dài một tiếng: “Nếu Lý Hạo bỏ chạy vậy thì phiền phức rồi…”
Tiểu Diệp xem thường: “Vậy thì chạy theo Lý đô đốc đến Ngân Nguyệt!”
“Hả?”
Diêu Tứ sững sờ.
Tiểu Diệp cũng sững sờ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Ta…Ta không nói gì cả…”
Diêu Tứ nhìn nàng, nhướng mày: “Ý của ngươi là… Bây giờ mọi người cũng có suy nghĩ này? Lý Hạo chạy, các ngươi muốn đi theo hắn chạy đến Ngân Nguyệt? Hắn mới đến có mấy ngày, các ngươi liền muốn rời bỏ quê hương chạy theo hắn?”
Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, những người này lại có ý định này!
Thật ngoài dự liệu!
Tiểu Diệp có chút sợ sệt, lại cắn răng một cái, nói một cách chắc chắn: “Bộ trưởng, vậy thì sao? Ở đâu cũng đều là làm việc, đều sinh hoạt, làm Tuần Dạ Nhân tại Ngân Nguyệt nghe nói còn có tôn nghiêm, Tuần Dạ Nhân là một trong bốn cơ cấu lớn, muốn giết người của tam đại tổ chức liền ra ngoài tuần tra một vòng, chém một số người về… Nghe nói vật tư bọn họ thu thập được nếu không lấy từ tam đại tổ chức thì chính là giết hải tặc thu được. Mặc dù thời gian khổ cực một chút, thế nhưng… Được sống tự tại! Nếu như thật sự chết trận, vậy nói ra cũng có chút mặt mũi, là do giết địch mà chết…”
Diêu Tứ nổi nóng: “Từ trước đến nay Tuần Dạ Nhân đã chính thức khai chiến với tam đại tổ chức, chiến đấu hai mươi năm, chúng ta không phải cũng vậy sao?”
Tiểu Diệp thận trọng nói: “Không giống… Trước đây… Trước đây vô cùng… vô cùng ngột ngạt! Ngoại trừ Đạo Kiếm dám giết người lung tung, chúng ta lại không dám, mọi người không dám, nhân vật quan trọng không thể giết, nói là sợ gây ra xung đột lớn.”
“Ngươi cho rằng Ngân Nguyệt tốt bao nhiêu?”
Diêu Tứ im lặng một chút, Ngân Nguyệt không phải cũng vậy à!
Đôi bên khắc chế lẫn nhau!
Mấy tên khốn này, thế mà lại tin rằng Ngân Nguyệt tốt hơn ở đây?