Cáo biệt Hoàng Vũ, Lý Hạo nhanh chóng tiến đến Hành Chính Tổng Thự.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn gặp được Triệu thự trưởng và Chu phó thự trưởng.
Triệu thự trưởng nhìn thoáng qua Lý Hạo, giờ phút này, trong phòng làm việc nho nhỏ chỉ có ba người bọn họ, không ngờ Chu phó thự trưởng lại ở cùng Triệu thự trưởng trong một phòng làm việc, việc này thật sự rất hiếm thấy!
"Triệu thự trưởng, đây là thứ Hầu bộ trưởng nhờ ta giao cho ngươi!"
Lý Hạo lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, hắn chưa xem bên trong có gì.
Triệu thự trưởng tiếp nhận kiểm tra một hồi, một lát sau ông khẽ gật đầu, nở nụ cười nhìn Lý Hạo: "Thành thục hơn trước rất nhiều, Hầu Tiêu Trần để lại chút mực đen trong nhẫn trữ vật, nếu người xem xét không phải ta thì sẽ phun vào mặt ngươi, xem ra ngươi thật sự chưa kiểm tra bên trong."
"..."
Lý Hạo im lặng!
Rảnh rỗi đến mức đấy cơ à? Mực đen ư?
Lão Hầu nghĩ thế nào vậy?!
Ta là loại người đó sao?
Ta có tiền, có tài nguyên, dù ngươi có núi vàng núi bạc thì ta cũng không hứng thú.
Triệu thự trưởng không cười tiếp nữa, ông nói: "Hành động của ngươi tại Thiên Tinh thành không tệ lắm, hủy diệt nhuệ khí của bọn họ cũng tốt, chúng ta lớn tuổi rồi, thiếu đi sự xúc động và nhiệt huyết, nhưng ở thời đại này hay bất kỳ thời đại nào khác, nếu không xúc động thì có còn là thiếu niên sao?"
"Xúc động bất cần mới là người trẻ tuổi!"
Ông ủng hộ Lý Hạo ngông cuồng, người trẻ tuổi không ngông cuồng một chút thì đợi đến già mới cuồng sao?
"Đa tạ thự trưởng đã hiểu cho!"
"Không có gì, việc nhỏ thôi."
Triệu thự trưởng nói tiếp: "Ta đã biết mục đích ngươi trở về lần này, Hầu Tiêu Trần nói rằng ngươi muốn đứng vững gót chân tại Thiên Tinh thành. Việc này phải dựa vào ngươi, Ngân Nguyệt không thể trợ giúp gì nhiều, nhưng có thể cam đoan một điều là nếu đại chiến lần nữa, chỉ cần có đủ thời gian thì chắc chắn sẽ có Thần Thông đến giúp! Không phải chỉ có một mình Hoàng Vũ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải báo tin sớm, cũng chừa cho chúng ta đủ thời gian!"
Lý Hạo không nhịn được hỏi: "Ngân Nguyệt còn bao nhiêu Thần Thông?"
"Không nhiều." Triệu thự trưởng bật cười: "Ngươi cho rằng Thần Thông có nhiều lắm chắc? Hơn nữa Ngân Nguyệt không có nhiều siêu năng, Thần Thông mà ta nói chỉ là tương tự mà thôi, không nhất định là Thần Thông cảnh!
Ngoài ra, ta có thể cho ngươi một phần danh sách của vài vị bằng hữu trong Thiên Tinh thành, có việc gì cần thì ngươi có thể tìm bọn họ, tuy chưa chắc đã trợ giúp được nhiều nhưng ít nhiều gì cũng có chút tác dụng, cũng hi vọng ngươi đừng giết người lung tung mà giết cả bọn họ..."
Ám tử?
Lý Hạo đã hiểu.
"Ta không giết người lung tung, ta chỉ giết người xấu!"
"Cũng vậy thôi."
Triệu thự trưởng cười nhạt: "Trong niên đại này, người tốt người xấu không phân rõ! Tất cả đều là ác nhân cũng không có vấn đề gì.
Còn nữa, nhớ kỹ lấy, nếu siêu năng khôi phục lần thứ hai, ngươi nhất định phải về Ngân Nguyệt, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết! Hiện tại Thiên Tinh thành coi như an toàn, một khi siêu năng khôi phục lần thứ hai thì thế cục sẽ thay đổi rất lớn!"
Lý Hạo gật đầu: "Ta hiểu, đa tạ thự trưởng!"
"Đừng khách khí!"
Triệu thự trưởng chỉ nhắc nhở một chút mà thôi.
Lý Hạo lên tiếng: "Triệu thự trưởng, ta sắp làm vài chuyện, ta cần có rất nhiều hạt giống và chuẩn bị để tiếp nhận nạn dân. Ta muốn đả thông tuyến đường trên biển hoặc là tuyến đường phong tỏa Lâm Giang thông hướng Ngân Nguyệt. Mùa đông sắp đến rồi, ba tỉnh phía Bắc loạn lạc, nạn dân quá nhiều..."
Triệu thự trưởng biến sắc, khẽ nhíu mày.
Chu thự trưởng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hạo, hai người liếc nhau, đều cảm thấy đau đầu.
Đây không phải việc nhỏ! Có thể khiến Ngân Nguyệt gặp tai nạn!
Ông nhíu mày mở miệng: "Đừng cưỡng ép đả thông, nếu ngươi nói với Lâm Giang rằng chúng ta nguyện ý tiếp nhận nạn dân... Ngươi trực tiếp mở miệng nói ra, hắn sẽ lập tức đưa tới cho ngươi mấy triệu người! Nhiều nạn dân như vậy sẽ khiến Ngân Nguyệt sụp đổ trong thời gian ngắn... Ngươi hiểu không?"
Lý Hạo gật đầu: "Ta có thể cung cấp lương thực, nhưng cần có thời gian. Đừng nói là vài triệu, dù là mấy chục triệu thì ta cũng có thể cung cấp đủ. Mà nhiều nạn dân cũng có chỗ tốt, tỉ như khai khẩn, kiến thiết, xây dựng hệ thống giao thông Ngân Nguyệt... Bọn họ có thể làm việc, từ xưa đến nay đều là như vậy, chỉ cần có đủ đồ ăn, đủ quần áo, vậy thì yêu cầu của mọi người sẽ không quá cao, tối thiểu trong thời gian ngắn thì là như vậy!"
Triệu thự trưởng thở dài: “Giờ mà mua sắm lương thực… ngươi sẽ nhận ra có tiền cũng không mua được!"
"Không sao cả, ta để cho yêu thực bồi dưỡng..."
"Còn yêu thực ngốc như vậy à?"
Triệu thự trưởng khẽ giật mình: "Làm sao có thể? Bản thân bọn chúng muốn khôi phục cũng đã khó khăn rồi, tiêu hao quá lớn, trừ khi yêu thực bị điên, nếu không ai lại bồi dưỡng cho ngươi chứ?"
"..."
Lý Hạo ngây ngẩn.
Kẻ bồi dưỡng lương thực... Là kẻ ngu sao?
Tiểu thụ rất ngu ngốc ư?
Triệu thự trưởng kinh ngạc, Chu thự trưởng cũng trừng to mắt, ngươi gặp được yêu thực ngớ ngẩn à?
Thời đại này làm gì còn yêu thực nào làm loại chuyện này chứ!
Không thì ngươi nghĩ tại sao các đại thế lực không làm thế?
Vấn đề là yêu thực người ta không làm đấy!
Được không bù nổi mất, lãng phí tinh lực, ở thời điểm này, có năng lượng thì tự bồi dưỡng bản thân không tốt hơn sao?
Lý Hạo cũng mờ mịt, một lát sau mới gượng cười.
Thì ra Tiểu thụ thật sự là một kẻ ngớ ngẩn!
Hình như nó không có ý kiến gì cả!
Giờ khắc này, hai vị thự trưởng cũng không bình tĩnh nổi, loại yêu thực ngốc thế này còn tồn tại à?
Má nó!
Nếu biết sớm thì chúng ta cũng đi khai quật tìm thử xem!
Đào được ở đâu thế?
Hai người đều xúc động.
Hay chúng ta đi đâu đó đào thử đi, biết đâu cũng đào ra được mấy yêu thực ngốc như vậy.