Hai người đều ngạc nhiên vì Lý Hạo có quen biết với yêu thực.
Yêu thực tham lam, đây là nhận thức chúng của rất nhiều người, thực chất thì không phải là yêu thực quá tham lam mà là chúng nó không còn cách nào khác, nhất định phải làm như thế, dù ngươi cho nó bao nhiêu Thần Năng Thạch thì nó đều có thể hấp thu hết.
Rất nhiều yêu thực kéo dài hơi tàn trong vô số năm qua, bọn chúng còn sống là vì yêu thực vốn sống lâu.
Hiện giờ, khi nhìn thấy năng lượng, chúng hận không thể lập tức hấp thu hết, chúng phun ra một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền cho ngươi đã là may mắn. Nếu không thì sẽ như trường hợp của Hòe tướng quân, trước đó Lý Hạo cho nó mấy triệu viên mà một sợi lông nó cũng không cho ngươi, ngươi có thể làm được gì?
Hai người có vẻ hơi do dự về việc Lý Hạo muốn tiếp nhận nạn dân.
Việc này không dễ xử lý.
Không đơn giản chỉ là vấn đề lương thực, quá nhiều nạn dân đến đây sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề, không chỉ phương diện cơ sở hạ tầng thiếu thốn, ăn uống ngủ nghỉ, kể cả nguồn nhân lực vật lực... Chuyện này không thể giải quyết chỉ bằng một câu nói đơn giản “kéo đi làm công” của Lý Hạo.
Việc này vô cùng phức tạp.
Triệu thự trưởng trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Ngươi muốn tiếp nhận nạn dân là tốt, nhưng ngươi nên hiểu một điều, có đôi khi lòng người tham lam, khi bọn họ ăn uống no đủ, bọn họ sẽ nghĩ đến việc lấy được nhiều thứ hơn, dướp được nhiều ích lợi hơn. Khi đó, nếu ngươi không thể khiến bọn họ vừa lòng..."
Lý Hạo lạnh lùng lên tiếng: "Ta biết, nhưng đây là thời đại cường giả tập quyền! Ta có lòng muốn làm chút gì đó, nhưng nếu có kẻ tham lam không hài lòng với những gì mình nhận được thì cứ ra tay thôi! Tình huống ba tỉnh phía bắc thế nào, tình huống Lâm Giang thế nào, chính bọn họ tự biết rõ, nếu không biết dừng không thể mặc kệ bọn họ nữa!"
Triệu thự trưởng thở dài: "Ngươi cũng hiểu đúng không? Rõ ràng là làm việc tốt nhưng có khi cuối cùng lại mang tiếng xấu!"
Ông lắc đầu thở dài.
Ở thời đại này, làm người tốt không dễ.
Lý Hạo chẳng thèm quan tâm: "Ngân Nguyệt vốn chẳng có thanh danh tốt rồi mà."
"..."
Hai vị kia suýt chút nữa đã nghẹn chết vì lời này.
Sao lại nói thế được?
Lý Hạo cười lớn: "Vốn là vậy mà, ở trong mắt những người khác, chúng ta là mọi rợ phương Bắc, những kẻ dã man, vùng đất man hoang! Nói thật, người nguyện ý đến Ngân Nguyệt chỉ có những người không còn đường nào để đi nữa. Ta biết chuyện này cần bỏ ra quá nhiều, ta chỉ biết há mồm, còn hai vị có lẽ sẽ rụng sạch tóc... Nhưng lúc này ta cảm thấy rằng Ngân Nguyệt làm chút gì đó sẽ tốt hơn là không làm gì cả. Ta sẽ dốc hết toàn lực để thỏa mãn nhu cầu của hai vị."
Hắn biết là vô cùng khó khăn, chỉ đơn giản như việc bồi dưỡng lương thực đủ 1 trăm triệu người ăn! Thế nhưng có đủ cho tất cả mọi người được sao?
Đừng đùa.
Triệu thự trưởng trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng ta sẽ xem xét, nhưng không thể lập tức cho ngươi câu trả lời chắc chắn."
Lý Hạo không nói gì nữa.
Người ta có thể cân nhắc đã là nể mặt hắn rồi, nói thêm nữa thì là ngông cuồng cứng đầu.
Chu thự trưởng vẫn luôn im lặng sờ chòm râu nhỏ của chính mình, chậm rãi nói: "Lý Hạo, đã muốn làm thì phải kiên trì, chúng ta lo lắng nhiều thứ hơn ngươi, bây giờ ngươi máu nóng xông lên đầu, muốn làm là làm, không có mục tiêu rõ rệt. Có đôi khi... Quanh quẩn một chỗ mới là địch nhân lớn nhất!"
Ông chậm rãi nói: "Hôm nay ngươi muốn phản kháng, ngày mai muốn cứu người, ngày kia cảm thấy không có hi vọng lại lựa chọn từ bỏ... Ngươi phải cân nhắc trước mọi hậu quả. Ngân Nguyệt có thể duy trì ngươi, nhưng không có lòng tin thì không thể đi đến cùng với ngươi. Nói thẳng ra thì ngươi không có điều gì khiến chúng ta có thể tin ngươi!"
Ông nhìn Lý Hạo, nhẹ giọng nhắc nhở: "Kỳ thật Ngân Nguyệt cũng thiếu một nhân vật nhiệt tình đứng ra, nhưng chúng ta không muốn loại người bỏ cuộc giữa chừng, rốt cuộc thì mục tiêu của ngươi là gì? Ngươi sẽ bỏ ra cái gì vì mục tiêu này? Ngươi chỉ nói rằng làm theo tâm ý... Tâm ý của ngươi có thể ăn được không?"
"Ngân Nguyệt yên lặng 200 năm, ngươi vì sự hài lòng của mình có thể sẽ kéo Ngân Nguyệt vào vũng bùn."
Ông lắc đầu: "Thế này thì không được! Kế hoạch của ngươi thế nào, bản thân ngươi phải rõ ràng! Nếu ngươi tiến thẳng không lùi, không chết không quay đầu thì chúng ta có thể ủng hộ ngươi một chút. Nhưng ngươi không như vậy mãi được, hôm nay ta muốn giết người nên ta xuất thủ, ngày mai ta không muốn giết người nên ta phải đi lưu lạc võ lâm..."
Lý Hạo giật mình.
Chu thự trưởng bình tĩnh nhìn hắn: "Từ xưa đến nay, người làm nên chuyện lớn thì phải có lòng dạ vững vàng! Nếu ngươi không thể tin tưởng ngay cả người bên cạnh thì ngươi dám để người ngoài ủng hộ mình sao? Ủng hộ thế nào? Lấy mạng ra chơi với ngươi à? Thân phận bát đại gia khiến ngươi mất phương hướng ư? Hay ngươi nghĩ mình không gì không làm được? Trận chiến của ngươi tại Thiên Tinh thành không tệ, thế nhưng sau trận chiến ấy ngươi đã làm gì?"
Lý Hạo trầm giọng: "Ta đang củng cố vị thế, từng bước tiến lên..."
"Không không!"
Chu thự trưởng lắc đầu: "Không hề! Ngươi chỉ đang làm vài chuyện không có mục đích rõ ràng, lúc thì ở Ngân Nguyệt, lúc thì ở Thiên Tinh, thế này thì không được! Ngươi phải hiểu rằng, nếu ngươi muốn làm đại sự thì ngươi không phải là võ sư giang hồ, ngươi là một vị lãnh tụ chân chính. Lãnh tụ là người như ngươi sao?"
Ông không đồng ý với vài hành động và suy nghĩ của Lý Hạo, ông cảm thấy Lý Hạo thế này thì không thể làm nên chuyện lớn.
Làm lung tung không mục đích thì có lẽ lòng tốt sẽ thành chuyện xấu.
Lý Hạo nhíu mày.
Chu thự trưởng cười nhạt: "Ngươi không phục ư?"
"Có một chút."
Chu thự trưởng cười: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn Ngân Nguyệt tiếp nhận nạn dân, ngươi đúng là có ý tốt, nhưng ngươi có nghĩ đến nghĩ chuyện người Ngân Nguyệt sẽ nghĩ gì hay không? Chúng ta bỏ ra nhiều thứ nhưng sẽ thu hoạch được gì? Làm lãnh tụ không chỉ cần cân nhắc đến cách làm việc mà còn phải tính đến thu hoạch. Nghĩ đến lợi ích đúng là hơi thực dụng, nhưng chúng ta không phải thuộc hạ của ngươi. Vậy chúng ta có thể thu được cái gì?"
"Dù ngươi hay hứa hẹn suông đã là tốt hơn không nói gì rồi, ngươi cảm thấy về sau sẽ có hồi báo, thế nhưng chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
"Ngươi cảm thấy nói suông khoác lác chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thực tế là nếu ngươi không nói thì người ta sẽ cảm thấy ngươi không cho được cái gì cả, đến cả dùng mồi lợi dụ cũng không thể cho chúng ta!"