Lý Hạo ngây ngẩn: “Ý ngài là…?"
"Dù là chỉ lời hứa vô căn cứ... Ngươi nói rằng lần này thành công thì việc thăng quan, nổi danh hay trong tương lai sẽ giúp chúng ta làm gì đó, dù gì thì cũng tốt hơn ngươi bây giờ!"
Chu thự trưởng thở dài: "Võ sư luôn thích hành động theo cảm tính! Cái gì cũng dựa vào nghĩa khí, đó là giặc cỏ giang hồ, ngươi đã bao giờ thấy giặc cỏ giang hồ có thể chiếm đoạt thiên hạ, quản lý thiên hạ chưa?"
"Dù là Cổ Nhân Vương chỉ biết giết chóc nhưng cũng sẽ dùng người mình biết, cho người ta hi vọng, cho người ta cảm giác chờ mong. Hắn sẽ nói rằng ta sẽ khiến Nhân tộc ngày càng hưng thịnh, dù ngươi tin hay không thì vẫn có người tin là đủ rồi! Còn ngươi thì sao?"
Ông cười nhìn Lý Hạo: “Ngươi có thể mang đến cái gì cho chúng ta? Mang đến cảnh hoàng tàn khắp nơi ư? Hay là thân tử đạo tiêu? Lý Hạo, thực tế một chút đi, không ai sẽ bán mình vì mộng tưởng của ngươi, trừ khi đó là mộng tưởng chung của mọi người!"
Lý Hạo trầm tư.
Triệu thự trưởng ho khan một cái: "Lão Chu, hắn còn trẻ..."
Chu thự trưởng cười nói: "Không, ta chỉ đang nhắc nhở hắn thôi, hắn cần được cổ vũ, cũng cần nhận được đề nghị phù hợp với thực tế, không phải ai ai cũng nâng đỡ hắn được, như thế thì hắn sẽ lạc lối! Hiện tại nhất định có rất nhiều người Thiên Tinh thành đang khen hắn, nghe quen lời dỗ ngon dỗ ngọt rồi thì sẽ khó chịu với những lời khó nghe. Thế nhưng chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của Ngân Nguyệt, không thể nghe hết theo hắn được."
Lý Hạo mở miệng: "Chu thự trưởng cảm thấy ta nên làm thế nào thì mới khiến người khác cảm thấy có hi vọng..."
Chu thự trưởng cười: "Đơn giản thôi, không thể lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tránh né, ẩn núp, khiêm tốn... Ngươi không giấu mình đi được đâu! Biện pháp tốt nhất là đặt ra một mục tiêu không ai có thể bỏ qua, để mọi người phấn đấu, cố gắng vì mục tiêu! Hôm nay ngươi đánh cửu ti, ngày mai đánh 3 tổ chức lớn, ngày kia đối phó hoàng thất, sau đó còn muốn đối phó Lâm Giang, rồi hải tặc... Lý Hạo, ngươi nghĩ bản thân mình là thần sao?"
Chu thự trưởng bất đắc dĩ: "Ngươi không thể tiếp tục như vậy! Ngươi như vậy sẽ khiến mọi người sợ hãi, cảm thấy thất vọng, không có hi vọng, khiến mọi người cảm thấy tất cả mọi người trên đời này đều là địch nhân. Không được! Không phải ngươi muốn báo thù sao? Vậy hãy toàn tâm toàn ý báo thù đi, ngươi nói ngươi muốn tiêu diệt Hồng Nguyệt, tất cả mọi người sẽ chọn tọa sơn quan hổ đấu, chứ không phải ngươi thành nhân tố không ổn định, tất cả mọi người đều muốn tiêu diệt ngươi như bây giờ!"
"Việc báo thù của ngươi cũng có thể lấy danh nghĩa khác, tỉ như Hồng Nguyệt muốn hủy diệt thế giới, ngươi tiêu diệt Hồng Nguyệt là vì sự hòa bình của thế giới. Dù chỉ là tuyên ngôn giả dối thì cũng tốt hơn bây giờ!"
Ông rất bất đắc dĩ, thở dài một tiếng: "Nếu ngươi muốn đối phó với cửu ti thì phải nói thẳng ra, nguyên nhân là vì sao? Mục tiêu là gì? cuối cùng sau khi thành công, chúng ta sẽ nhận được cái gì? Phải như vậy thì mới có người nguyện ý bán mạng vì ngươi!"
Lý Hạo hốt hoảng, như vậy ư?
Phải đặt ra một mục tiêu ư?!
Thông báo mục tiêu rõ ràng cho tất cả mọi người, ta đang phấn đấu, cố gắng vì mục tiêu này... Là vậy ư?
Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng!
Bây giờ hắn muốn đánh bên này, đánh bên kia, kết quả chẳng đánh được ai cả, cuối cùng, bản thân có thể bị người người vây đánh đến chết!
"Mặc dù Tuần Kiểm Ti và ngươi vốn đang ăn ý với nhau, thế nhưng ăn ý thì thế nào? Tranh bá hay báo thù thì đều cần kẻ đầu cơ, vì sao ngươi lại cự tuyệt? Vì sao muốn vạch mặt bọn họ? Ngươi cảm thấy đè ép được bọn họ thì bản thân sẽ dễ chịu hơn ư? Vì sao ngươi không thể cúi đầu xuống, đi tìm bọn họ, nói chuyện rõ ràng… Có rất nhiều kẻ đầu cơ, cuối cùng, bọn họ đều sẽ trở thành người ủng hộ ngươi! Ngươi nhất định phải biến đám người đầu cơ thành địch nhân thì ngươi mới vui vẻ sao?"
"Khụ khụ khụ!"
Triệu thự trưởng ho khan, Chu thự trưởng vẫn không ngừng lên tiếng: "Thự trưởng, ta không phủ định mọi việc hắn đã làm, ta chỉ là đau lòng, chúng ta thắng trận chiến tại Thiên Tinh, có thanh danh cực tốt, nhưng gia hỏa này không biết trân trọng, lãng phí cơ hội tốt! Hầu Tiêu Trần cũng không hợp làm chuyện này, Hầu Tiêu Trần suy tính không nhiều, cũng không sâu sắc. Đánh xong cửu ti, bức lui 3 tổ chức lớn, lúc này cửu ti rõ ràng không muốn tái chiến nữa. Lúc này, Tài Chính Ti tổn thất nhỏ nhất có lẽ đang nhìn trò cười của những người khác, Tuần Kiểm Ti ủng hộ hắn cũng nghĩ rằng dù sao ta cũng không tổn thất... Lý Hạo hoàn toàn có thể lôi kéo bọn họ, tạo thành phòng tuyến mới!"
"Bên phía Quân Pháp Ti, đại sư huynh của ngươi ở đó, đừng nói là người ta đã không còn liên quan gì, sư phụ ngươi đã đá hắn ra khỏi cửa chưa? Chưa, đó chính là sư huynh ngươi. Ngươi có thể đi tìm hắn, xem xem có thể lấy được sự ủng hộ của Quân Pháp Ti không. Còn về sau, ngươi muốn giải quyết ai thì đó là chuyện của sau này."
"Còn Hành Chính Ti nữa, hiện tại Hành Chính Ti chưa coi ngươi là đại địch, địch nhân của bọn họ là hoàng thất, vì sao không thể đàm phán để giải quyết một vài vấn đề?"
"Còn nữa, trước kia có người ở phương Đông giúp ngươi, tỉ như Đông Cực Hầu, Du Tiều của Hỏa Minh hành tỉnh... Ngươi đã chém giết ba đời tổ tôn Định quốc công, Từ gia bấp bênh thì ngươi mặc kệ ư? Ngươi hoàn toàn có thể phái người đến phương Đông, hiệp thương cùng Đông Cực Hầu và Du Tiều, dù không hợp tác thì ngươi cũng phải khẳng định chiến quả của mình, Định quốc công do ngươi giết, vì sao ngươi lại mặc kệ?"
"Còn Siêu Năng Chi Thành nữa, các ngươi đánh chết Thiên Nhãn tu sĩ của người ta thì mặc kệ luôn à? Chỉ có võ phu mới làm như thế, các ngươi... Dù chỉ là tỏ ra có lệ thì cũng phải phái người đến Siêu Năng Chi Thành uy hiếp hoặc thỏa hiệp, sao có thể mặc kệ như vậy?"
"Tất cả siêu năng bị giết ngày đó đều phải xử lý như vậy, đoàn hải tặc Bắc Hải Tinh Quang còn hơn mười vị đại công, dù các ngươi không nguyện ý hợp tác với bọn họ thì cũng phải liên lạc với đám hải tặc khác để bọn họ ra tay chia chác, các ngươi chỉ cần duy trì sĩ khí của bọn họ là được, như thế đoàn hải tặc Tinh Quang sẽ không còn tồn tại nữa, hoàn toàn không còn khả năng trả thù các ngươi trong tương lai!"