Con thuyền hữu nghị nói lật liền lật.
"Tùy ngươi!"
"Ngươi không mặc kệ ta thì làm được gì."
"Ta... Mau cút đi!"
Triệu thự trưởng bực bội, lão già này muốn đi thật rồi, 40 năm chưa từng chia tách, ngươi cứ như vậy mà bỏ ta sao?
Đáng giận!
"Vậy ta trở về dọn dẹp một chút, sau đó hai ta uống một chén đưa tiễn."
"Tiễn tổ tông ngươi, cút đi!"
Chu thự trưởng cười lớn, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau khi ông rời đi, Triệu thự trưởng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là già rồi... Nhất định phải chạy theo trào lưu ư? Huyết mạch bát đại gia thì nổi tiếng lắm à?"
...
Giờ khắc này, Lý Hạo đã ra khỏi Hành Chính Tổng Thự.
Đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ, sau đó là thấy tiếc.
200 giọt có đáng không?
Chu thự trưởng thật sự có thể mang đến ích lợi lớn như vậy sao?
Triệu thự trưởng nói rằng đối phương thiện mưu lược, đưa ra nhiều vấn đề, mấu chốt là giải quyết thế nào? Không giải quyết được thì đưa ra vấn đề để làm gì.
"Hơi xúc động quá rồi!"
Lý Hạo thầm nghĩ, sau đó cắn răng, được rồi, coi như dùng tiền để mua sự an tâm đi!
Chu thự trưởng có lẽ là một vị võ sư cường hãn, dù không hữu dụng thì làm một hộ vệ cường đại cũng được, tối thiểu từ trước đến giờ, Lý Hạo chưa từng nhìn thấu được ông, chắc chắn ông không yếu.
"200 giọt, 2 triệu Thần Năng Thạch... Có gì đâu!"
Lý Hạo tự an ủi bản thân, tốt mà, có tiền cũng khó mua được niềm vui của ta, hiện tại ta rất vui vẻ!
Hơn nữa dù chỉ biết nói thì có thể đưa ra vấn đề cũng tốt hơn là không nhìn ra vấn đề, làm quan 40 năm đúng là khác hẳn, nhìn đi, bên cạnh hắn vốn chẳng có ai có thể nói ra những vấn đề này cả.
Nghĩ thông suốt chuyện này xong, Lý Hạo an tâm hơn nhiều.
Cứ như vậy đi!
...
Sau đó, Lý Hạo không về Tuần Dạ Nhân, hắn trực tiếp ra khỏi Bạch Nguyệt thành, hắn muốn về Ngân Thành trước, cắn nuốt Huyết Thần Tử để xem có thể xem lại chiêu kiếm kia hay không.
Dù bây giờ kiếm ý yên lặng thì cũng không sao cả.
Nếu kéo dài thì hắn lo rằng thực lực mình sẽ mạnh hơn, Huyết Thần Tử Húc Quang đỉnh phong kỳ thuế biến cũng vô dụng, phải đến đâu để tìm thứ mạnh hơn đây.
...
Ngân Thành.
Lý Hạo không chào hỏi bất cứ kẻ nào.
Về tới Ngân Thành, hắn đi đến quặng mỏ, trốn vào di tích dưới đất, sau đó nuốt cả ba viên Huyết Thần Tử cường hãn, hắn sợ ít thì vô dụng.
Có lẽ 3 viên vào bụng thì mới có thể nhìn thấy Bát Quái Đồ lần nữa.
Ba viên Huyết Thần Tử vào bụng, máu chảy vô cùng nhanh.
Ngay sau đó, con mắt Lý Hạo có chút biến hóa, Lý Hạo ngẩng đầu, trong nháy mắt, một Bát Quái Đồ lớn hiện ra trước mắt.
So với trước kia, lần này hắn thấy được nhiều thứ hơn.
Tinh không!
Đúng vậy, dường như hắn nhìn thấy tinh không.
Lần trước, hắn nhìn thấy Bát Quái Đồ, thấy ở trung ương Bát Quái Đồ hình như có người nào đó, nhưng lần này không nhìn thấy những điều này, hắn chỉ thấy được tinh không, vũ trụ vô tận.
Sâu trong tinh không có một cánh cửa sừng sững.
Trong mơ hồ, hình như gần cánh cửa có thứ gì đó.
Lý Hạo hoảng hốt, nhưng hắn vẫn nhớ mục đích của mình, ngay sau đó, một sợi tơ đỏ như máu từ đỉnh đầu hắn dò về phía xa.
Một lát sau, hắn hoa mắt một cái.
Một bóng người hư ảo hiện lên.
Lần này hơi khác lần trước, hắn đã nhìn rõ ràng hơn, đó là một lão nhân tóc tai hơi rối, cầm một thanh trường kiếm trong tay.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang chiếu rọi thiên địa!
"Vô Sinh Kiếm!"
Một cỗ kiếm ý như muốn hủy diệt tất cả, nhát kiếm chém ra, hết thảy hóa thành hư vô!
Hắn có cảm giác lần này cường đại hơn lần trước.
Lần trước là Đoạn Ngã Chi Kiếm, xuất kiếm, diệt cường địch, bản thân dường như cũng vẫn lạc.
Lần này lại hơi khác biệt, không phải là mình chết cùng địch nhân mà là toàn bộ thế giới đều biến thành hư vô, không còn tồn tại.
"Vạn vật tịch diệt..."
Trong lòng Lý Hạo hiện lên ý nghĩ như vậy, hắn thì thào, vạn vật đều im lặng!
Thật đáng sợ!
Lão nhân kia xuất kiếm, tất cả mọi thứ đều không còn, chỉ có Hỗn Độn và bóng tối.
Đây chính là kiếm khách tuyệt đỉnh sao?
Ngay sau đó Lý Hạo nhanh chóng rời khỏi, một cỗ kiếm ý nhàn nhạt đến muộn, ngay sau đó, cánh tay Lý Hạo vỡ nát, nhưng Lý Hạo để Tinh Không Kiếm lơ lửng trên không, quả nhiên một vòng kiếm ý chui vào bên trong Tinh Không Kiếm.
Tinh Không Kiếm chấn động.
Lý Hạo nhanh chóng cắn nuốt vài giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, cánh tay nhanh chóng mọc lại rồi lại vỡ nát, sau đó lại tiếp tục mọc ra...
Lý Hạo không ngừng nuốt Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Trước đó hắn biết chuyện này rất đáng sợ, nhưng đến hôm nay mới biết rằng nó đáng sợ hơn mình nghĩ!
Hắn là cường giả Thần Thông mà không hề có tác dụng gì.
Hắn chỉ xem chiêu kiếm, còn không phải chiêu kiếm của thời không này, có lẽ nó là một chút dấu ấn được lưu lại từ vô số năm trước mà thôi.
Hắn nuốt liền 7 – 8 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, mãi đến khi Tinh Không Kiếm cắn nuốt hết tất cả kiếm khí, cánh tay Lý Hạo mới không còn vỡ nát nữa.
Lý Hạo mở mắt ra, dường như trong mắt có khí tức hủy diệt tràn lan.
Trong ngũ tạng, năm loại thế có chút rục rịch.
Kiếm ý cương mãnh dường như cũng có chút biến hóa.
Giờ phút này, Ngũ Tạng Chi Kiều mơ hồ hiện ra hình kiếm, nó bắt đầu vặn vẹo.
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, hiện giờ không còn lại chút gì cả.
"Tinh không, cánh cửa, Bát Quái Đồ, phong ấn..."
Lý Hạo thì thào, rốt cuộc Ngân Thành có cái gì?
Lần này hắn thấy được những điều này, không biết lần sau sẽ là lúc nào, nhưng mục đích hắn trở về lần này gần như đều đã hoàn thành.
Lý Hạo bò ra từ trong đống đá vụn, nhìn thoáng qua cửa đá cách đó không xa, nó vẫn an tĩnh như cũ, hắn không nhìn nhiều, nghe nói phía sau nơi này là truyền thừa chi địa, hiện tại hắn chỉ có Truy Phong Ngoa và Tinh Không Kiếm, không hợp với nơi này.
Có khả năng đây là nơi truyền thừa Hồng gia chùy.
...
Cùng lúc đó, tổng bộ Hồng Nguyệt.
Ánh Hồng Nguyệt nhìn về phương Bắc, khí huyết chấn động, dường như gã mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó, gã nhíu mày.
"Lý Hạo..."
Gã lẩm bẩm, tên kia lại về Ngân Thành sao?
Quả nhiên Kiếm Tôn truyền thừa không tầm thường, bách chiến không chết, Thần Thông xuất hiện cũng không giết được hắn, đáng tiếc, gã phải dung hợp bảy mạch thì mới được.
Gã nhắm mắt.
Lý Hạo trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức không cách nào tưởng tượng nổi.
Trong 8 gia tộc, Lý gia đứng đầu tuyệt đối không phải hư danh.