Từ nhỏ đến lớn, nàng phải giặt quần áo nấu cơm, khổ sở kể không hết!
Nếu biết lão cha mạnh như vậy thì ta cần làm những chuyện này sao?
Lý Hạo bị Hồng Thanh liên tiếp truy hỏi thì hơi xấu hổ, nửa ngày sau mới đáp: "Cái này... Ngươi tự hỏi cha mình đi, ta cũng không biết vì sao ông ấy mạnh như vậy, về phần thực lực ngươi yếu thì... Có thể là cha ngươi cảm thấy ngươi cần tôi luyện."
Hồng Thanh u oán.
Không nói được gì khác à?
Nàng tiếc nuối lên tiếng: "Đáng tiếc, ta không thấy cảnh cha ta chém chết Bình Nguyên Vương. Nhất định là rất khốc!"
Lý Hạo bật cười gật đầu: "Rất hay, một kiếm là chết, đến chết rồi mà Bình Nguyên Vương cũng không dám tin tưởng."
"Đoàn trưởng cũng mạnh!"
Hồng Thanh kiềm nén xao động trong lòng, khen Lý Hạo một câu, dù sao lão cha cũng không ở đây: “Đoàn trưởng còn giết cả Hồ Khiếu sáng lập cửu ti, nghe nói suýt chút nữa còn giết Thiên Tinh Vương..."
"..."
Ta chỉ giết cường giả cửu ti, sao lại biến thành giết Thiên Tinh Vương rồi?
Lý Hạo bật cười.
Hồng Thanh nói xong, cuối cùng cũng bị người khác đẩy ra, Vương Minh chen chúc rướn tới, không kịp chờ đợi nói: "Sư huynh uy danh vang khắp thiên hạ, bây giờ còn là thành Thiên Tinh Hầu, Thiên Tinh tổng đốc, nghe nói ngươi sắp xưng vương tại Thiên Tinh thành. Sư huynh, lần này ngươi trở về có phải là cần nhân thủ hay không, ta có thể đi, ta không bận gì cả, ta muốn làm tay sai cho ngươi!"
Lý Hạo dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua Vương Minh, hiện tại gia hỏa này là Tam Dương sơ kỳ, thực lực không tệ nhưng... Không đủ.
Thực lực thành viên Liệp Ma Đoàn hầu như đều có tiến bộ.
Đấu Thiên đã nhiều hơn không ít.
Lần trước tu luyện bên Tiểu thụ, Lý Hằng - truyền nhân Liễu Tự Kiếm là người đầu tiên tấn cấp Đấu Thiên, không bao lâu sau, mấy người Hồng Thanh cũng lần lượt tấn cấp, bây giờ, Liệp Ma Đoàn nho nhỏ cũng có nhiều vị Đấu Thiên.
Dường như Lưu Long cũng đã bước vào con đường Uẩn Thần, nhưng sau khi trải nghiệm ở Thiên Tinh thành, hắn lại cảm thấy bọn họ quá yếu.
Tuy nhiên tình hình hiện tại cũng rất tốt rồi.
Sau khi những người này bước vào Đấu Thiên, phá vỡ hàng rào thứ nhất, sau này cũng sẽ tiến bộ không chậm.
"Vương Minh, ở bên kia ta đắc tội với rất nhiều cường giả, ngươi đến đó không cẩn thận thì sẽ bị người ta đánh chết!"
Vương Minh nhe răng trợn mắt cười: "Có sao đâu! Có sư huynh ở đó, sao dễ dàng chết vậy được. Mà dù chết thật thì cũng có thể để tên tuổi vang danh khắp chốn."
Tất cả mọi người đều cười, trong mắt đều ẩn chứa sự chờ mong, khát vọng.
Bọn họ cũng muốn đến Trung Bộ dương danh thiên hạ, khiến bản thân mạnh lên, bách chiến tứ phương!
Đáng tiếc là bọn họ đều biết bản thân mình quá yếu, vậy nên dù muốn đến Trung Bộ tìm Lý Hạo nhưng bọn họ lại lựa chọn tiếp tục ở lại Ngân Nguyệt.
Giờ phút này, Lưu Long đi tới, nghi hoặc hỏi: "Hồng kiếm chủ không trở về sao?"
Trước khi Lý Hạo rời đi đã an bài cho ông ta đến Kiếm Môn.
Kết quả Hồng Nhất Đường chạy, ba ngày thì 2 ngày không ở nhà, lần đầu tiên là đi phương Đông, vừa trở về đã lập tức đi Thiên Tinh thành, hiện tại còn chẳng biết đi đâu, an bài của Lý Hạo trở thành trò cười.
Kiếm Môn không có Hồng Nhất Đường thì bọn họ ở đó làm gì?
Làm việc vặt à?
Còn không bằng ra ngoài giết hải tặc!
"Không, ông ấy sẽ không trở về!"
Lý Hạo cười: "Hồng sư thúc quyết định ở lại Thiên Tinh thành để đi tìm chân lý."
Ánh mắt Lưu Long khẽ dao động.
Nếu Lý Hạo bảo ông ta ở lại Ngân Nguyệt thì ông ta vẫn sẽ nguyện ý. Nhưng hôm nay...
Ông ngẫm nghĩ rồi mới mở miệng: "Bọn họ đều nói gần đây Ngân Nguyệt không có gì rung chuyển, là thật sao?"
"Gần như thế."
"Ngươi ở Thiên Tinh thành có nguy hiểm không?"
"Ý lão đại là..."
"Nếu không thì mang chúng ta cùng đến Trung Bộ đi!"
Đây là lần đầu tiên Lưu Long chủ động đưa ra ý muốn rời khỏi Ngân Nguyệt, Lý Hạo ngạc nhiên nhìn ông, Lưu Long trịnh trọng lên tiếng: "Ta vốn nghĩ rằng khi mình bước vào cấp độ Uẩn Thần thì có thể giết Tam Dương, có một chỗ cắm dùi tại Ngân Nguyệt, ta có thể bảo hộ Ngân Thành nho nhỏ này... Hiện tại ta mới biết Thần Thông cũng chẳng là gì, vừa chết cả một đám, ta cảm thấy chỉ có mạnh lên thì mới có thể hoàn thành suy nghĩ trong lòng!"
Ông muốn đi ra!
"Đoàn trưởng, mang bọn ta đi đi!"
Đám người nhao nhao mở miệng, bọn họ không nhịn được sự xúc động và kích động nữa.
Gặp qua gió mưa, gặp được kẻ mạnh, bọn họ không còn là những võ sư chưa từng trải sự đời trước kia, bọn họ đã gặp rất nhiều chuyện, cũng muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt.
Lý Hạo thở hắt ra: "Lần này ta trở về đúng là có ý định như vậy. Nhưng Thiên Tinh thành quá nguy hiểm, các ngươi..."
"Võ sư không sợ nguy hiểm!"
Liễu Diễm ngắt lời Lý Hạo, cười nói: "Sợ chết thì còn là võ sư ư? Chúng ta muốn đến Trung Bộ để nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn!"
Lý Hạo bật cười: "Liễu tỷ cũng không ngồi yên được nữa à? Sau khi trở thành Đấu Thiên thì bạo dạn hơn rồi."
Liễu Diễm cười lộ lúm đồng tiền như hoa: "Không thể trơ mắt nhìn đám Võ Vệ quân dương danh được, chúng ta cũng muốn được như thế, nghe nói bây giờ Võ Vệ quân Trung Bộ cũng rất có danh tiếng, mọi người chỉ biết đến Võ Vệ quân chứ không biết Liệp Ma Đoàn chúng ta!"
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không phải là không được, lần này không chỉ có các ngươi, Ngân Nguyệt quân cũng sẽ phái 1000 quân sĩ cùng ta đi đến Thiên Tinh thành. Bên phía Hành Chính Tổng Thự, Chu phó thự trưởng cũng sẽ đi theo."
Thêm bọn họ nữa cũng không phải là vấn đề.
Chỉ là...
Lý Hạo khuyên nhủ: "Ở lại Ngân Nguyệt cũng có cơ duyên, các ngươi cũng biết Tiểu thụ rồi mà, gần đây nó sẽ mạnh lên, cũng có đủ sinh mệnh lực để trợ giúp mọi người tu luyện, cung cấp cho mọi người thánh địa tu luyện tốt nhất."
"Võ sư chỉ biết bế quan đều không phải võ sư thật!"
Có người rống lên.
Võ sư bế quan tu luyện thì có ý nghĩa gì?
Không có kẻ nào bế quan trở thành cường giả!
Lý Hạo cười, không khuyên nữa: "Tùy các ngươi! Nhưng thật sự sẽ rất nguy hiểm."
"Chúng ta biết, chúng ta không sợ!"
"Vậy được rồi, chuẩn bị đi, ngày kia ta sẽ khởi hành về Thiên Tinh."