Chương 121: Chẳng Trách Có Người Muốn Giết Ngươi
"Tỷ!"
Lý Hạo nhỏ giọng gọi, có chút khẩn trương, thừa dịp vẫn còn thể lực, nhất định phải đánh trả.
Bằng không cứ tiếp tục chạy trốn, với tốc độ và điều kiện thời tiết như này, e là sau đó bọn hắn không còn sức ra tay nữa. Dù là võ sư hay siêu năng, bọn hắn cũng không phải là bất khả chiến bại, năng lượng thần bí lẫn nội lực đều có hạn.
Loại vận động cường độ cao này tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Đương nhiên, Lý Hạo vẫn có một ít vốn liếng!
Hắn đang vận hành Ngũ cầm thổ nạp thuật, từng luồng khí ấm áp đang truyền ra từ ngọc kiếm trên ngực hắn, Lý Hạo hấp thu một chút, số còn lại dật tán ra ngoài thì bị Liễu Diếm đang nắm chặt hắn vô thức hấp thu sạch sẽ.
Liễu Diễm đang chạy trốn, vốn không muốn để ý đến Lý Hạo, nhưng đột nhiên cả người nàng khựng lại.
Trong nháy mắt kịp phản ứng, nàng tiếp tục điên cuồng đào thoát, nhưng trong lòng lại đang kinh hoảng!
Năng lượng thần bí?
Không phải!
Nàng còn tưởng bị Siêu Năng Giả đánh tới, bọn họ đã bị khóa chặt, bị xâm lấn, nhưng rồi tích tắc sau đó, nàng lại phát hiện số năng lượng ôn hòa kia được truyền đến từ trên người Lý Hạo, không quá mạnh, rất yếu.
Nhưng dưới tình trạng hiện tại, cỗ năng lượng này không những không xung kích đến nàng, mà thay vào đó, luồng ôn lưu kia như dòng nước ấm làm nóng cơ thể, giúp nàng khôi phục lại sức lực.
Đây là thứ gì?
Bấy giờ, đầu óc Liễu Diễm rối như tơ vò, nàng không có thời gian để ngẫm nghĩ xem rốt cuộc đó là loại năng lực gì.
Nàng chỉ biết cơ bắp vốn đang căng chặt của mình đã được thả lỏng không ít.
Chạy trốn hơn ba phút.
Trong hoàn cảnh bị rượt đuổi như vậy, chạy hết sức lại còn lôi kéo theo một người chạy cùng là chuyện cực kỳ mệt mỏi, nhưng hiện tại nàng cảm thấy thể lực của mình đang dần khôi phục.
Gương mặt ướt đẫm nước mưa của Liễu Diễm hiện lên một vẻ kỳ lạ.
Vừa chạy, nàng vừa liếc sang chỗ Lý Hạo.
Sức mạnh đó vẫn không ngừng được truyền đến, khiến nàng cảm nhận được hơi ấm ấm áp, thậm chí một số vết thương cũ do năng lượng thần bí trùng kích trong cơ thể dường như cũng đang hồi phục.
Tiểu tử này, có gì đó không ổn!
Chẳng trách lại có người muốn đuổi giết hắn!
Liễu Diễm không lên tiếng, trong lòng nàng đang phán đoán, thể lực và nội lực của nàng vốn tiêu hao nhanh chóng, tay võ sư Phá Bách đang đuổi theo sau cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong khi y vẫn một mực tiêu hao, còn nàng thì đang dần phục hồi, hơn nữa ban nãy y còn bị nàng đả thương một lần, vừa mất máu lại vừa phải điên cuồng đuổi theo, cứ tiếp tục như thế, có lẽ bọn nàng thực sự có cơ hội!
"Nổ súng!"
Liễu Diễm khẽ quát một tiếng, tức khắc nàng trực tiếp nhấc bổng Lý Hạo lên, giống như ôm theo một đứa trẻ trong lòng, lần nữa tăng tốc bỏ chạy.
Lý Hạo sửng sốt.
Nãy giờ thì nàng kéo theo hắn chạy, lần này thì Liễu Diễm lại đơn giản nhấc hắn lên, ngẫm lại bản thân là đàn ông... thật xấu hổ!
Tất nhiên, vào thời điểm này thì mấy chuyện mặt mũi đó không đáng bận tâm!
Liễu Diễm ôm lấy hắn, Lý Hạo liền lấy khẩu súng lục vòng xoáy đời thứ ba ra, nhắm ngay vào võ sư quỷ diện đang trong phạm vi dưới 50 mét phía sau, y là vị Phá Bách duy nhất.
Đoàng!
Súng nổ!
Tay võ sư kia đúng là cao thủ, cho dù dưới sự truy đuổi tốc độ cao như vậy thì y vẫn nhanh chóng tránh được viên đạn, bất quá tốc độ vẫn bị rối loạn, y gằn giọng quát: "Lý Hạo, ngươi chạy không thoát đâu! Ngươi phải hiểu, nếu còn tiếp tục chạy thì người chết không chỉ có mình ngươi mà còn nhiều người khác nữa!"
Sắc mặt Lý Hạo không chút thay đổi, hắn cũng không vội xạ kích mà chỉ đang kéo dài khoảng cách với đối phương, sau đó vừa tiếp tục vận hành Ngũ cầm thổ nạp thuật, vừa mở miệng đáp trả: “Ta không thoát được thì ngươi cũng đừng hòng yên thân. Lão sư ta sẽ báo thù cho ta, có thể ông ấy không giết được siêu năng nhưng một tên Phá Bách như ngươi thì lão sư ta thừa sức bóp chết!"
"Nực cười!"
Viên Thạc ư?
Trong lòng tên quỷ diện Phá Bách phía sau vang lên cái tên ấy.
Viên Thạc!
Nếu đặt ở 20 năm trước, không, ba năm trước thôi, y thật không dám khiêu khích ông ta, nhưng bây giờ thì khác, thời đại thuộc về Viên Thạc đã qua lâu rồi.
Siêu năng quật khởi, võ đạo có còn là gì nữa đâu.
Bản thân y chính là võ sư, còn là võ sư Phá Bách, y hiểu rõ hơn ai hết, võ đạo đã thật sự suy thoái rồi.
Mấy năm trước, võ sư Phá Bách vẫn ngang nhiên tồn tại.
Nhưng trong vài năm trở lại đây, Siêu Năng Giả ở cấp Nguyệt Minh càng ngày càng nhiều, đến cả cấp độ Nhật Diệu cũng càng lúc càng tăng, chỉ tính ở Ngân Nguyệt hành tỉnh thôi, Siêu Năng Giả cấp độ Nguyệt Minh và Nhật Diệu đã gom được một nhóm lớn.
Đây chính là một sự tồn tại có thể so sánh với Đấu Thiên!
Nhưng võ sư Đấu Thiên chân chính thì... cả Ngân Nguyệt hành tỉnh này cũng không bói ra nổi một vị.
Võ đạo triệt để sa sút, đã đến lúc các lão đồ cổ như Viên Thạc nên xuống mồ đi thôi.
Lý Hạo trông cậy Viên Thạc sẽ báo thù cho hắn ư? Ha ha... Viên Thạc vẫn nên tự bảo vệ mình trước thì hơn. Tuần Dạ Nhân không thể bảo vệ ông ta cả đời, phải biết kẻ thù của ông ta nhiều vô số kể.
Có người nói năm xưa có một vị khóa nhập thành công Nhật Diệu từ cảnh giới Phá Bách, mấy năm nay dường như đã tiến thêm một bước thành siêu việt Nhật Diệu!
Trước đây, Tuần Dạ Nhân không quan tâm đến một Nhật Diệu nên mới một mực che chở cho Viên Thạc, nhưng bây giờ nếu sự tồn tại vượt qua Nhật Diệu kia muốn tìm tới trả thù, liệu Tuần Dạ Nhân còn có thể bảo hộ ông ta sao?
Những suy nghĩ như vậy cứ chập chờn trong tâm trí của tên quỷ diện Phá Bách.
Đoàng!
Đúng lúc này, một viên đạn xẹt qua tai, suýt chút nữa đã ghim trúng y.
Tên quỷ diện lập tức thanh tỉnh!
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lộ ra vẻ tức giận, giọng nói càng trở nên lạnh lùng và gay gắt: "Lý Hạo, lại đây, ta sẽ không giết ngươi, ngươi muốn Liễu Diễm và Trần Kiên chôn cùng ngươi sao? Ngươi có biết một khi đội săn quỷ bị tiêu diệt, Ngân Thành sẽ có bao nhiêu người chết không?"
"Ngươi không hiểu à, Ngân Thành quá nhỏ. Nó là thành thị yếu nhất và nhỏ nhất trong số 32 tòa thành ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, là một sự tồn tại có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào. Có bao nhiêu người đánh chủ ý về Ngân Thành, trong khi Tuần Dạ Nhân nào có đủ sức mạnh và tâm tư đến trấn thủ nơi đây. Từ mấy năm trước, Tuần Dạ Nhân đã kiến nghị vứt bỏ nó, di chuyển dân chúng sáp nhập với các đại thành xung quanh, chủ trương chiến lược phòng ngự!"
"Lưu Long không muốn Ngân Thành biến mất vào dòng sông lịch sử, nên mới khăng khăng phải canh giữ tòa thành rách nát này. Lấy sức mạnh của một võ sư Phá Bách đối kháng với Siêu Năng Giả!"
"Lưu Long từng khoe khoang khoác lác trước mặt Tuần Dạ Nhân rằng một ngày hắn còn sống thì Ngân Thành sẽ không thể bị bỏ rơi, nhưng một khi hắn chết rồi... Ngân Thành có thể lập tức biến thành dĩ vãng. Vô số người bỏ lại sản nghiệp, tha phương cầu thực cầu xin được sống sót!"
"Ngươi muốn Lưu Long chết cùng ngươi đúng không?"
Phía sau, võ sư quỷ diện giận dữ gầm lên!
Như thể y đang vì Ngân Thành mà cân nhắc, lo lắng cho tương lai của Ngân Thành vậy.
Tất nhiên, những gì y nói cũng có phần là sự thật.
Từ mấy năm trước, bên trên đã đề cập đến gợi ý này. Vứt bỏ tòa thành nhỏ, củng cố các đại thành. Hiển nhiên Tuần Dạ Nhân không đủ tinh lực, cũng không thể phân tán binh lực đi trấn thủ Ngân Thành, chống lại siêu năng được.
Khi đó Lưu Long đã nói, chỉ cần một mình ông ta là đủ!
Dùng sức mạnh của một võ sư, chống lại sự xâm lược của siêu năng, để dân chúng Ngân Thành an tâm trụ vững.
Di tản, nói thì đơn giản.
Một khi di tản, vô số người phải từ bỏ gia đình và công việc để đến đại thành khác, không tiền tiết kiệm, không nghề nghiệp, không nhà không cửa, cứ thế rời đi. Người trẻ tuổi còn có thể sớm thích nghi, nhưng người già và trẻ em thì thế nào?
Thế giới này đã trở nên hỗn loạn rồi.
Với dân số một triệu người, e rằng phần lớn sẽ sống vô cùng thê lương.
Một ngày Lưu Long không chết thì sự uy hiếp vẫn còn đó.
Nhưng nếu Lưu Long chết thì sao?
Có bao nhiêu Siêu Năng Giả đột nhiên một bước lên trời, từ người phàm trở thành kẻ có siêu năng lực, bọn họ đều đang ở vào thời kỳ khao khát tiền tài, quyền thế, vật chất, mỹ nữ,... Bọn họ không dám đến các đại thành để gây rối, tự nhiên sẽ muốn đến các thành nhỏ để tìm thú vui.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Ngân Thành đây!