Chương 122: Hy Sinh
Lý Hạo bị Liễu Diễm ôm chặt, ánh mắt dần có chút thay đổi.
Thật sao?
Bên trên muốn bỏ mặc các thành nhỏ... Điều này có nghĩa là ngay cả quan chức cũng khó có thể kiểm soát được tình hình chung, đành phải dứt khoát từ bỏ một số nơi, củng cố các đại thành, từ đó việc phòng thủ cũng sẽ tốt hơn.
Quan phương thật sự đang bị buộc vào thế phòng ngự ư?
Ngay trong lĩnh vực siêu năng này mà cũng rơi vào thế hạ phong rồi?
Nhưng chính phủ vẫn còn có quân đội với quân số đông đảo, còn sở hữu rất nhiều vũ khí tối tân, nghe phong thanh còn có cả siêu vũ khí có thể hủy diệt cả một tòa thành trong chớp mắt, lẽ nào như vậy mà vẫn bị chèn ép?
Lý Hạo cảm thấy khó tin!
Trong ấn tượng của hắn, chính phủ vẫn vô cùng quyền lực, hắn luôn cảm thấy Tuần Dạ Nhân không muốn bỏ thêm lực lượng là bởi Tuần Dạ Nhân cho rằng Ngân Thành quá nhỏ nên lười đến đây.
Nhưng tại thời điểm này, hắn mới nhận ra sự khác biệt!
Từ bỏ Ngân Thành!
Thảo nào mấy năm trước, Ngân Nguyệt hành tỉnh liên tục đề xuất đổi tên thành Nguyệt Diệu hành tỉnh nhưng chưa thành công, có lẽ đây là công lao của Lưu Long.
Ông ta là một võ sư Phá Bách mà dù đặt tại Bạch Nguyệt Thành thì vẫn có chút địa vị.
Tuy nhiên, ông ta đã chọn ở lại Ngân Thành không rời đi.
"Chính nghĩa..."
Bên tai hắn vang lên khẩu hiệu thường treo trên miệng của Lưu Long.
Bảo vệ chính nghĩa!
Trừ ma vệ đạo!
Lý Hạo từng cảm thấy mấy lời ấy là giả dối, là tự an ủi bản thân, nhưng sau khi nghe được thông tin trong lời nói của tên địch nhân kia, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy, có lẽ Lưu Long quan tâm đến khẩu hiệu này nhiều hơn tưởng tượng.
"Hắc ám không bao giờ đánh bại được chính nghĩa!"
Lý Hạo gầm lên một tiếng!
Phía sau, tên quỷ diện Phá Bách đã bám sát rất gần, trong giọng điệu có vài phần lạnh nhạt: "Ngươi sai rồi, người thắng mới là chính nghĩa! Kẻ thua cuộc là hắc ám! Võ sư thoái triều, siêu năng lên ngôi, cường giả siêu năng vô số, dã tâm bừng bừng! Bọn họ không muốn ẩn mình bên ngoài, không cam lòng bước đi trong bóng tối nữa! Khi sức mạnh của con người vượt quá giới hạn, đủ để chống lại hoặc loại bỏ các quan chức cầm vũ khí nóng thì hiển nhiên họ sẽ muốn thay thế chúng!"
"Võ sư phát triển từng bước một, cho nên dục vọng của võ sư không mạnh, vẫn có thể kiềm chế bản thân… Nhưng siêu năng thì sao?"
Thái độ của tên quỷ diện Phá Bách ấy có phần khinh thường.
Siêu năng quá khác với võ sư, siêu năng đúng nghĩa là một bước lên trời, đạo hạnh không xứng, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi bỗng nhiên trở thành Nguyệt Minh hay thậm chí là Nhật Diệu, một địch một ngàn, giết người đơn giản như ngóe.
Ngươi đột ngột sở hữu được nguồn sức mạnh khủng khiếp như thế, tận hưởng mọi hư vinh trong cuộc sống, sao còn có thể ôm đạo tâm giống võ sư, nguyện ý từng bước một đi lên?
Không, ngươi muốn lật đổ mọi thứ.
Xây dựng lại vương quốc riêng của mình.
Đây là thế đạo hiện tại, cũng là tình hình thực tế trong lĩnh vực siêu năng.
Thực ra tên quỷ diện Phá Bách rất khinh thường những Siêu Năng Giả đột nhiên có được sức mạnh, đáng tiếc sự thật tàn khốc, dù khinh thường đến đâu cũng phải bán mạng vì siêu năng lực!
Không cam lòng thì sao?
Không cam lòng cũng chỉ có thể tìm cách dung hợp mình vào siêu năng, bước vào siêu năng, ngay cả Viên Thạc cũng thất bại, phe chính quyền chống đỡ còn không nổi, những kẻ kém hơn như bọn họ chỉ có thể tìm cách dựa dẫm vào những tổ chức siêu năng bên ngoài.
Sau một hồi rượt đuổi, tên quỷ diện ấy không buồn nhiều lời với Lý Hạo nữa.
Bởi vì y sắp bắt kịp rồi!
Những lời trước đó chỉ là khiến Lý Hạo do dự suy nghĩ, ai biết đâu được, lỡ có khi hắn lại tự đưa mình tới cửa thì sao?
Điều này không phải là không thể!
Theo tư liệu mà y nắm, Lý Hạo là một người trọng tình trọng nghĩa, vì bạn thân mà bỏ học, ngay cả Ngân Thành cổ viện cũng nguyện ý từ bỏ. Một người như vậy biết được ý nghĩa thật sự của đội săn quỷ thì liệu còn có thể để họ hy sinh vì mình không?
"Lý Hạo!"
Y ngày càng tiến sát gần Lý Hạo, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn vì một mình ngươi mà hủy hoại toàn bộ Ngân Thành sao? Lưu Long chưa chết, Viên Thạc còn ở đó, Ngân Thành vẫn còn giá trị. Nhưng họ mà ngã xuống, Ngân Thành còn đủ sức chống lại siêu năng?"
"Khi đó, ngươi chính là tội nhân của Ngân Thành!"
Lý Hạo lộ ra vẻ mặt giãy dụa, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên, trừng lớn mắt nhìn kẻ địch đằng sau, khoảng cách hai bên rất gần, hắn cầm súng trên tay muốn bắn nhưng đầu ngón tay đều đang run rẩy.
Hắn nghiến răng, giận dữ quát: "Thỏa hiệp với hắc ám sẽ chỉ dẫn đến tai họa lớn hơn! Hôm nay ngươi dám giết ta... vậy thì ngày mai các ngươi..."
"Ngu ngốc, ai lại cố ý giết người bình thường tìm niềm vui? Giết ngươi, đó là bởi vì ngươi có giá trị! Lý Hạo, đám người Liễu Diễm điên rồi, ngươi đừng có điên chung với chúng, ngươi chưa chắc đã phải chết, thế nhưng một khi siêu năng đến thì tất cả các ngươi đừng hòng chạy thoát!"
"Là một võ sư, ta coi trọng đội săn quỷ, chỉ cần bọn họ thả ngươi xuống thì ta có thể tha cho bọn họ đi! Lý Hạo, đây là lời hứa của một võ sư Phá Bách, ngươi mới là điểm mấu chốt, sinh tử của bọn họ đều do ngươi quyết định!"
Lý Hạo do dự, cuối cùng cắn răng quát: "Thả ta xuống!"
"Câm miệng!"
Liễu Diễm tức giận mắng.
Lý Hạo cố sức vùng vẫy!
Thấy thế, sắc mặt của Trần Kiên thay đổi, anh ta vội quát: "Đừng nghe lời gã nói bậy! Lý Hạo, đừng nhúc nhích, làm rối loạn tiết tấu của Liễu đội phó!"
Chết tiệt!
Lý Hạo ngày thường khá trầm ổn, nhưng bây giờ lại ngu ngốc gây thêm phiền phức cho bọn họ!
Sẽ chết đó!
Mấy tiểu tử ngoan ngoãn như Lý Hạo đúng là không đáng tin cậy, cứ vào thời điểm quan trọng là lại như xe tuột xích. Nhìn xem, Lý Hạo loạn động đã khiến khí tức Liễu Diễm có chút bất ổn rồi.
Ở phía sau, tên quỷ diện mỉm cười.
Quả nhiên!
Một kẻ trọng tình trọng nghĩa nghe y nói nhiều như vậy, sao có thể không động dung?
Y thích kiểu đối thủ là “con ngoan trò giỏi” như này nhất!
Nếu là một kẻ lõi đời như Viên Thạc, hẳn là y đã bị nhổ nước bọt từ lâu, lấy đâu ra tâm tư nghe y nói nhiều như thế?
Phía trước, tốc độ của Liễu Diễm đã chậm dần vì sự giằng co của Lý Hạo.
"Lý Hạo!"
Liễu Diễm phẫn nộ gầm lên!
Lý Hạo vẫn tiếp tục giãy dụa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thả ta xuống, ngươi đi đi, ta có thể chết nhưng các ngươi thì phải sống tiếp! Ngân Thành cần các ngươi, thế giới đang bị hắc ám bủa vây này cần các ngươi vì người dân Ngân Thành mà thắp lên ánh sáng! Hãy để dân chúng nhìn thấy tương lai sáng sủa đi!"
“Cho dù Ngân Thành thật sự bị tiêu diệt mà rơi vào trạng thái tha hương, các ngươi còn thì người dân Ngân Thành tốt xấu gì vẫn còn chỗ dựa, vẫn có hi vọng… Ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà giết hết mọi người, khiến cả Ngân Thành gặp họa theo ta được!"
Lý Hạo hiên ngang lẫm liệt, vừa nói vừa tiếp tục giãy mạnh!
"Khốn kiếp!"
Liễu Diễm bị sự vùng vẫy của hắn làm hỗn loạn tiết tấu, hơi thở của nàng có chút thay đổi, ngay sau đó, nàng buộc lòng phải thả Lý Hạo xuống, không thể ôm theo hắn được nữa.