Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1211 - Chương 1211 - Không Cam Tâm

Chương 1211 - Không Cam Tâm
Chương 1211 - Không Cam Tâm

Thế nhưng như vậy có là gì? Tại thời đại siêu phàm hoành hành, võ sư đột phá Đấu Thiên, vượt qua giai tầng, đội quân này dù được phát cho súng đạn thì cũng không địch lại nổi một vị Tam Dương.

Có lẽ bọn họ có thể đánh lui Tam Dương, nhưng bất cứ một vị Húc Quang nào cũng có thể hủy diệt toàn bộ bọn họ trong nháy mắt.

Hắn ta không hiểu tại sao Vũ soái lại muốn phái một đội quân thế này đến Thiên Tinh thành? Cũng không hiểu nhân vật như Ma Kiếm cần người như bọn họ làm gì?

Để làm việc vặt ư?

Để tạo thanh thế ư?

Vương Minh nói rằng bọn họ đến trấn áp Thiên Tinh đang rung chuyển, hắn ta cảm thấy đây chỉ là một câu chuyện cười, tự thiếp vàng lên mặt mình, so với Võ Vệ quân cùng rời đi với Hầu bộ trưởng lần trước, bọn họ kém xa lắm.

Phải biết rằng gần ngàn người Võ Vệ quân hầu như đều là võ sư Phá Bách, còn có nhiều vị Đấu Thiên và cường giả như Kim Thương.

Còn chúng ta thì là cái thá gì?

Hắn ta quay đầu nhìn về phía sau, những quân sĩ trong xe kia có người kích động, có người lo lắng, có người tự ti, có người bất an.

Hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy chính mình quá yếu.

Ở trong Ngân Nguyệt quân, bọn họ là tinh nhuệ, nhưng mọi người đều biết thật ra Ngân Nguyệt quân rất yếu.

Dù trong lòng đang suy nghĩ miên man, nhưng ngay sau đó hắn ta đã thấp giọng quát: "Cảnh giới xung quanh, điều tra bốn phía, sau khi ra khỏi thành tiên phong mở đường..."

Bên cạnh, phó quan thở dài, thấp giọng nói: "Không cần đến chúng ta đâu, thiên phu trưởng, ngươi không thấy phía trước Liệp Ma Đoàn đã cho người xuống xe, tiến lên dò đường sao?"

Thanh niên nhướng mày: "Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, bọn họ đã làm không có nghĩa là chúng ta không làm!"

Kỳ thật phó quan muốn nói là có làm cũng vô dụng. Nếu thực sự có người muốn tập kích Lý Hạo thì đám tiểu lâu la như bọn họ có dò xét cũng vô ích, nhưng y không tiện nói ra khỏi miệng.

Đoàn xe nhanh chóng chạy ra ngoài thành.

...

Cùng lúc đó, có thám tử nhanh chóng truyền tin tức đi.

...

Thiên Tinh thành.

Tuần Kiểm Ti.

Ti trưởng Tuần Kiểm Ti kiểm tra ngọc truyền tin, lắc đầu cười một tiếng.

Chỉ là tạo thanh thế, tự dát vàng lên mặt mà thôi.

Trong 1000 Ngân Nguyệt quân, hơn 50 người là bộ hạ cũ của Lý Hạo, là Liệp Ma Đoàn do chính tay hắn xây dựng, người mạnh nhất là Đấu Thiên Tam Dương...

1000 Ngân Nguyệt quân đa số đều là người bình thường, không có nhiều võ sư.

Một quân đội như vậy, dù đưa 100.000 người đến Thiên Tinh thành thì có tác dụng gì?

Đừng nói là 100.000, dù mang 1 triệu người tới thì cũng không hề có tác dụng.

"Phú quý về làng... Các ngươi nghĩ đến Thiên Tinh thành là để hưởng phúc sao?"

Ti trưởng Tuần Kiểm Ti không nói gì.

Sao Lý Hạo lại thành người thích phô trương rồi?

Chuyện này không hề tốt đẹp gì.

Làm ti trưởng Tuần Kiểm Ti, ông đã gặp nhiều chuyện, biết quá nhiều điều, thường thường sau khi thành công, người ta sẽ an phận hưởng lạc, người như vậy thì không thể phát triển lâu dài, hiển nhiên Lý Hạo đã mờ mắt vì thắng lợi ở Thiên Tinh, hắn coi Thiên Tinh thành là nhà của mình, mang theo ngàn người mở đường đến Trung Bộ phồn hoa hưởng lạc.

May mà Tuần Kiểm Ti không đầu tư quá nhiều cho gia hỏa này.

Tuổi quá nhỏ mà không nhịn được dụ hoặc.

...

Giờ khắc này, không chỉ mình ông ta nghĩ như vậy, rất nhiều người cũng nghĩ như thế.

Mang theo đội quân ngàn người đến Thiên Tinh, dù không phải Võ Vệ quân cường đại thì tối thiểu cũng phải có chút thực lực chứ, mang theo 1000 người bình thường tới đây không phải là để làm màu sao?

Thậm chí bản thân Ngân Nguyệt quân cũng nghĩ như vậy.

Chúng ta chỉ đến làm việc vặt, phô trương thanh thế.

Ma Kiếm có thể dùng chúng ta để làm gì?

Giúp hắn giết địch ư?

Giết Tam Dương? Húc Quang? Hay Thần Thông?

Lý Hạo mặc kim giáp bị chuyển đổi thành màu bạc, trông như ngân khải trước đây, trông vô cùng khiêm tốn, đứng ở cửa thành chờ đợi đội xe đi ra.

Hắn vốn muốn đi trước, nhưng sau đó lại lo lắng những người này sẽ xảy ra chuyện, dù sao thực lực bọn họ cũng quá kém, nên đi cùng nhau để tránh bị người khác giải quyết mà hắn cũng không biết là ai làm.

Đội xe chậm rãi lái tới.

"Dừng xe!"

Xe dừng lại.

Đám người nhanh chóng nhảy xuống xe, Lưu Long quát: "54 người Liệp Ma Đoàn, thực tế có 55 người đến, tất cả đã đông đủ!"

Còn nhiều thêm một người! Kẻ dư ra này chính là Hách Liên Xuyên.

Tính cả Lưu Long thì võ sư có 50 người, ngoài ra còn có 4 vị siêu năng Vân Dao, Lý Mộng, Hồ Hạo, Vương Minh.

Lý Hạo nhìn về phía Hách Liên Xuyên, nhíu mày thấp giọng nói: "Hách bộ, ngươi chắc chắn muốn đi cùng ta ư? Bây giờ bộ trưởng Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt đã rời đi rồi, đại diện bộ trưởng như ngươi cũng đi nốt à?"

Hách Liên Xuyên không cười nữa, chỉ nhìn Lý Hạo, nửa ngày sau mới nói: "Ta không muốn ở lại, ở lại đây sẽ khiến ta càng ngày càng yếu!"

Lý Hạo không nói gì nữa, phía sau, thanh niên kia chạy chậm tiến đến hành lễ, quân lễ của Ngân Nguyệt quân khác với Chiến Thiên quân, thiếu chút vẻ hùng tráng, chỉ là đưa tay đơn giản mà thôi.

"Lý đô đốc, Ngân Nguyệt quân Bạch Nguyệt vệ chọn ra 1020 người, 1020 người đã tập trung đủ, xin nghe theo lệnh của đô đốc!"

Lý Hạo khẽ gật đầu, nhìn về phía thanh niên: "Ngươi tên gì?"

"Thuộc hạ Hoàng Thái Minh!"

"Vũ soái có quan hệ thế nào với ngươi?"

"Vũ soái là chủ soái Ngân Nguyệt!"

"Ta đang hỏi quan hệ tư nhân."

Hoàng Thái Minh khẽ nhíu mày: "Vũ soái là gia gia bà con xa của thuộc hạ, tằng tổ của ta và cha của Vũ soái là anh em họ..."

Đây là mối quan hệ nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa.

Nói cách khác, tằng tổ của Hoàng Vũ là tằng tằng tổ của người này, cách không biết là bao nhiêu đời.

Nếu tính như thế thì cũng không hẳn là đi cửa sau.

Lý Hạo không nhịn được cười, gần đây hắn hay quan tâm tới phương diện này, có lẽ là bị Trương Lượng kích thích, y luôn xem thường mình, nói mình đi cửa sau.

"Không tệ!"

Lý Hạo gật đầu: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Ngân Nguyệt quân nữa mà là một thành viên của Liệp Ma quân, đã chuẩn bị tinh thần chưa?"

"Rồi!"

Hoàng Thái Minh lớn tiếng đáp!

"Ta khiến các ngươi ly biệt quê hương, các ngươi có oán giận không?"

"Không, là quân nhân vốn nên như vậy, nhưng làm quân nhân vốn hy vọng được ra chiến trường, chứ không phải..."

Hắn ta chần chờ một chút rồi kiên định quát: "Mà không phải trở thành vật trang sức, dù chúng ta rất yếu, không chịu nổi một kích nhưng chúng ta cũng không muốn trở thành đồ trang trí bưng bê rót nước trong Thiên Tinh thành, chúng ta tòng quân nhiều năm là để giết địch!"

Trong lời nói ẩn chứa vẻ không cam tâm.

Hắn ta không cam tâm bị mang đến Thiên Tinh thành chỉ để gia tăng vẻ hào nhoáng cho Lý Hạo.

Bình Luận (0)
Comment