Tất cả mọi người kinh ngạc!
Từ phó thự trưởng một tỉnh trở thành tham mưu trưởng của đội quân ngàn người, cho dù thủ lĩnh Liệp Ma quân là Ma Kiếm nhưng chênh lệch này cũng quá lớn đúng không?
Bên kia, Hách Liên Xuyên nghẹn trọng lòng, hắn ta rất muốn nói rằng ta còn là bộ trưởng đại diện Tuần Dạ Nhân đây này.
Chu lão đầu làm tham mưu trưởng, ta thì sao?
Chu thự trưởng cười lớn: "Được Lý soái để mắt, về sau chư vị và ta chính là đồng liêu, xin chiếu cố nhiều hơn."
"Không dám!"
Mấy vị cường giả đáp lời, dù thế nào thì vị này cũng là đại quan một phương, bọn họ hơi ngạc nhiên, không ngờ Lý Hạo có thể lôi kéo được cả vị này, chắc Triệu thự trưởng sắp khóc rồi nhỉ?
Đối với vị tham mưu trưởng mới này, mọi người không có ý kiến gì, dù sao người ta cũng từng quản lý hơn 100 triệu người, hậu cần, tài chính đều quen thuộc, trong quân cần người như vậy. Về phần mưu lược thì không rõ.
Lý Hạo mở miệng: "Chư vị chọn chỗ dựa theo số hiệu, đừng đứng đây mãi, trên Thần Chu này có chỗ nghỉ ngơi, Hoàng Thái Minh, các ngươi lưu lại!"
"Vâng!"
"Đừng nói là vâng, phải trả lời là rõ!"
"Rõ!"
Đám người nhao nhao đáp, quân nhân có điểm này là tốt, không hỏi nhiều, trưởng quan nói thế nào thì sẽ làm y như vậy.
Chu phó thự trưởng sờ ria mép, cười nhìn thoáng qua Lý Hạo, hắn muốn khôi phục truyền thống Chiến Thiên quân sao?
Dã tâm của Lý Hạo không nhỏ.
Trong văn minh cổ, Chiến Thiên quân cũng là một đại quân tinh nhuệ.
...
Sau khi những người khác đi vào khoang thuyền, số người lưu lại không nhiều.
Lý Hạo không nói gì, hắn đi lên đầu thuyền, Thần Chu phá không bay lên, phi thuyền khổng lồ bay về nơi xa.
"Bạch Nguyệt vệ mới gia nhập quá yếu, cần cường hóa!"
"Khỏi cần phải nói, tối thiểu phải bước vào Trảm Thập cảnh trước, đến Phá Bách hậu kỳ cũng không quá khó..."
Lý Hạo nói tiếp: "Phá Bách viên mãn là cái khảm, nhưng nếu không có cách nào tấn cấp, ta đề nghị các ngươi hãy phá khóa siêu năng, trở thành siêu năng! Siêu năng không yêu cầu cao với cảm ngộ, cứ phá khóa là được, võ sư Phá Bách tấn cấp đại khái đều có thể tiến vào Nhật Diệu, như thế thì mới có thể nhanh chóng tiến bộ! Dù sao thế của võ sư cũng không dễ cảm ngộ."
Hoàng Thái Minh dao động, không nói gì, chỉ gật đầu.
Dù là siêu năng hay võ sư thì bọn họ chỉ cần mạnh lên là đủ rồi.
Những chuyện khác không quan trọng, bọn họ khác đám người Hồng Thanh, từ nhỏ Hồng Thanh đã là võ sư, luôn đi con đường võ sư, hiểu Võ Đạo rất sâu, có cơ hội cảm ngộ thế.
Mà những quân nhân này hiểu rất ít về võ sư, muốn tự mình cảm ngộ thế thì quá khó khăn!
Còn siêu năng thì dễ dàng tấn cấp hơn rất nhiều.
Một bên, Chu phó thự trưởng muốn biểu hiện một phen, ông tươi cười nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho ta đi! Kể cả việc tính toán đãi ngộ, phúc lợi, quân công cũng giao cho ta xử lý thì tiện hơn."
Lý Hạo nhìn ông, Chu phó thự trưởng nói: "Ngàn người không phải vấn đề lớn, một mình ta là có thể giải quyết, nhưng nếu sau này có nhiều người hơn thì có lẽ sẽ cần giúp đỡ một chút."
Một mình!
Lý Hạo dao động, gật đầu, lão đầu này không phải người chỉ ăn không làm.
Đương nhiên, tốn 200 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, ở Trung Bộ bán giá 20 triệu viên Thần Năng Thạch, với con số này ta đã có thể đổi lấy một đại quân đoàn, vậy mà bây giờ chỉ đổi được lão đầu này, chút chuyện nhỏ này đúng là không là gì cả.
Chu phó thự trưởng thấy Lý Hạo đáp ứng thì mỉm cười: "Lý soái, nếu đã công khai xuất hành thì gióng trống khua chiêng lên đi, lộ ra cờ Mãnh Hổ, để tứ phương biết Ma Kiếm đã đến rồi! Lần này chúng ta đi Lâm Giang, qua ba tỉnh phía bắc, không cần phải xuất thủ, chỉ cần chấn nhiếp các tỉnh phương Bắc là được!"
"Trên đường đi phải gióng trống khua chiêng, đây là một loại uy hiếp, cũng là một loại dương danh, để người trong thiên hạ biết rằng nơi Mãnh Hổ Kỳ xuất hiện là nơi có Lý soái tồn tại! Có đôi khi dù bản thân ngươi không ở đó nhưng một lá cờ có tác dụng như một vị Thần Thông!"
Lý Hạo gật đầu, xem như công nhận.
"Dọc đường, có thể tiêu diệt đạo phỉ, tăng cường năng lực phối hợp, Liệp Ma Đoàn phụ trách công thành, Bạch Nguyệt vệ phụ trách quét dọn, phải học được phối hợp trước. Đại quân đoàn tác chiến không giống với tác chiến quy mô nhỏ."
Chu phó thự trưởng nói tiếp, Lý Hạo không bác bỏ gì cả, tất cả đều gật đầu.
Phi thuyền khổng lồ bay rất nhanh, lướt ngang qua bầu trời, bắt đầu vượt qua từng tòa thành trì.
Khi đến mỗi một tòa thành, sẽ có người hô lên, Thiên Tinh tổng đốc mượn đường đi, trong lúc nhất thời, tin đồn về Mãnh Hổ Kỳ, Lý Hạo, phi thuyền truyền khắp Ngân Nguyệt.
...
Lâm Giang, phủ tổng đốc.
Phàn Xương khẽ nhíu mày, phía dưới có người cắn răng nói: "Lý Hạo quá mức phách lối, khống chế phi thuyền bay ngang qua bầu trời, một đường tiến thẳng, không có bất cứ kẻ nào ngăn cản được, đến địa vực Lâm Giang ta cũng không khiêm tốn chút nào!"
"Theo lộ tuyến của hắn có thể sẽ đi qua Lâm Giang phủ ta. Tổng đốc, có cần cho hắn biết thế nào là lễ độ hay không?"
Phàn Xương nhìn tên kia, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi đi đối phó à?"
Một kẻ đã giết nhiều vị cường giả Thần Thông!
So với thời điểm diễn ra trận chiến ở Bắc Hải, thực lực Lý Hạo đã khác một trời một vực.
"Đạn diệt thành..."
Phàn Xương nhìn gã: “Ngươi dám bắn không?"
Đạn diệt thành tuy mạnh, hơn nữa Lý Hạo còn rất phách lối, trực tiếp khống chế phi thuyền bay đến, nếu bắn ra 180 viên thì Lý Hạo cũng khó trốn thoát, có thể trực tiếp xong đời, thế nhưng nửa cái Lâm Giang cũng bị hủy diệt!
Mấu chốt là nếu người ta chạy thoát thì sao?
Giết đám quân nhân phổ thông kia thì được gì!
Phía dưới, tướng lĩnh không nói thêm gì nữa, chỉ là hơi bực bội, dù sao cũng là một hành tỉnh lớn, kết quả lại bị gia hỏa Ngân Nguyệt trực tiếp bay qua trên đầu, không định dừng lại chút nào, quá ngông cuồng!
Phàn Xương không nói gì, trời muốn khiến một người chết thì phải để kẻ đó cuồng trước đã!
Bây giờ Lý Hạo rất phách lối, mang theo ngàn kẻ yếu, hắn nghĩ mình thực sự là cường giả vô địch trực tiếp bay qua cả đại lục, chắc chắn không chỉ có mình gã bất mãn với hắn.
Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể bỏ qua, nhượng bộ.
Đó là một kẻ dám giết cả ti trưởng cửu ti!
Cửu ti còn không làm được gì, chẳng lẽ để mình Lâm Giang hành tỉnh đấu với Lý Hạo ư?
Đừng đùa!
Ngay sau đó, gã khẽ nhíu mày cất bước đi ra ngoài, giờ phút này, trong Lâm Giang phủ, có người ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời như bị che khuất, tối sầm lại!