"Thiên Tinh tổng đốc đã đến, Lâm Giang tổng đốc ở đâu? Mau đến bái kiến!"
Tiếng quát vang vọng tứ phương, đám người Lâm Giang phủ thành đều chấn động!
Ma Kiếm?
Hắn quá ngông cuồng!
Mọi người nghe nói mấy ngày nay Ma Kiếm suất quân tiến vào Trung Bộ, sắp đi qua Lâm Giang phủ, không nghĩ tới chuyện này là thật, hơn nữa hắn vừa đến đây đã muốn Lâm Giang tổng đốc đến bái kiến.
Tính ra 2 bên cùng một đẳng cấp, hắn đang muốn khiêu khích sao?
Dân chúng Lâm Giang phủ run sợ.
Trong phủ tổng đốc, quanh Phàn Xương có vài người sắc mặt tái xanh, Phàn Xương nắm chặt tay, bay lên cởi mở cười nói: "Phàn Xương bái kiến Thiên Tinh Hầu!"
Gã vừa định nói tiếp vài câu thì đã có người thản nhiên ngắt lời: "Lui ra đi, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, thành trì của Phàn tổng đốc hỗn loạn không chịu nổi, đạo phỉ hoành hành, nên chỉnh đốn một phen, quân không bằng phỉ, giết người tốt giả quân công, đợi ta trở lại Thiên Tinh, ta sẽ vạch tội các ngươi!"
Phàn Xương biến sắc, khuôn mặt tái nhợt!
Gã đã cho hắn thể diện mà hắn không thèm nể mặt mũi ư? Lý Hạo này quá mức tự cao tự đại!
Ngươi thì tính là cái gì?
Ngươi...
Gã muốn nổi giận, nhưng thuyền lớn đã bay ngang qua bầu trời, thanh âm Lý Hạo vang lên bên tai: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại ta không định ra tay với ngươi, nếu không, đừng cho rằng ta đã quên trận chiến ở Bắc Hải! Ngươi dám tập kích ta, nếu không có cửu ti hạn chế thì hôm nay ta đã chém ngươi rồi!"
Phàn Xương chấn động, không nói tiếp, gã yên lặng hạ xuống đất, trong mắt có chút oán hận.
Thực lực không bằng người!
Mặc dù đây là địa bàn của gã, nhưng nếu thật sự khai chiến, dù có thể địch nổi Thần Thông, nhưng nếu Lý Hạo nhắm vào gã đến chết thì có thể tích góp nhiều năm của gã sẽ bị mất sạch.
Lý Hạo chỉ kiêng kỵ cửu ti, không dám giết đại quan lung tung mà thôi, nhưng nếu gã chủ động tiến lên gây chuyện thì đối phương sẽ không cần kiêng kị nữa.
Gã đã hiểu vì sao Lý Hạo muốn bay ngang qua bầu trời, hắn đang cố ý kích thích mình.
"Hừ, sao bản đốc mắc lừa bẫy của ngươi được!"
Phàn Xương thầm mắng trong lòng, không nói thêm gì nữa , mặc cho thuyền lớn kia bay đi.
Giờ khắc này, người Lâm Giang phủ âm thầm kinh hãi, sau đó có chút chờ mong nho nhỏ, Ma Kiếm thật sự sẽ xử lý Phàn Xương tổng đốc ư?
Có thể giải quyết được gã không?
Dân chúng lầm than, quân không bằng phỉ, đó là tình cảnh chân thực hiện tại!
Bọn họ chờ mong, nhưng cũng biết chuyện này rất khó, Trung Bộ khó quản được phương Bắc, tuy Lý Hạo là người phương Bắc, nhưng Ngân Nguyệt cũng không quản được Lâm Giang.
Nhưng ngày hôm nay, người Lâm Giang đã biết đến Lý Hạo, biết Mãnh Hổ Kỳ, cũng biết sự phách lối của hắn, hắn dám trực tiếp quát Lâm Giang tổng đốc ngay trước mặt gã.
...
Ngày hôm nay, thuyền lớn tiếp tục bay ngang qua bầu trời.
Nơi nó đi qua, đạo phỉ, quân đội đều tránh lui, uy danh chém Thần Thông của Ma Kiếm đến bây giờ vẫn còn chưa tiêu tán mất.
...
Bắc Hải.
Trên đường ven biển, một con chó nằm nhoài bên bờ chờ đợi, trong nước, sóng nước chập trùng.
Một lát sau, một đại xà nhô đầu ra, đầu rắn khổng lồ, dùng tinh thần dao động nói: "Yêu Tôn, Lý đại nhân thật sự có thể giúp ta hóa rồng sao?"
Hắc Báo không để ý tới.
Đại xà cũng không thèm để ý, nó chỉ là đang lo lắng, hôm qua Hắc Báo đi suốt đêm đến Khuê Sơn bởi vì Lý Hạo còn một việc chưa xử lý, trước đó đại xà này trợ giúp hắn một chút, hắn đã đáp ứng sẽ tìm phương pháp hóa rồng cho người ta.
Mặc dù không có cách nào nhưng hắn biết cách tấn cấp, đương nhiên sẽ không quên ơn kẻ đã giúp mình, vậy nên hắn phái Hắc Báo đến bảo đại xà này chờ hắn ở Bắc Hải.
"Yêu Tôn, Bắc Hải cũng có Yêu tộc, ta tùy tiện tiến vào Bắc Hải sẽ dễ gây ra xung đột..."
"Rống!"
Hắc Báo hóa thành đại cẩu màu vàng, khí tức rung chuyển, đại xà phủ phục trên mặt biển, lập tức im ắng.
Đúng vậy, có Yêu Tôn thân phận tôn quý ở đây thì sao phải sợ?
Dù Bắc Hải có yêu thú thì chúng cũng phải thần phục!
Hắc Báo thu liễm, đại xà này thật phiền!
Trong lúc đang nói chuyện, một chiếc phi thuyền khổng lồ bay đến, trong mắt đại xà lộ ra vẻ kích động, tới rồi sao?
Oanh!
Thuyền lớn hạ xuống biển, đánh lên từng đạo bọt nước, đám người Lưu Long chấn động nhìn một đại xà vô cùng to lớn xuất hiện, tinh thần dao động lên tiếng: "Khuê Sơn tiểu xà bái kiến Đại Tôn!"
Lý Hạo cười lớn: "Xà Vương khách khí! Ngày đó Xà Vương không vạch trần thân phận ta với Định quốc công, Lý Hạo vẫn ghi nhớ trong lòng việc này, vài ngày trước ta đến cổ thành hỏi thăm trưởng bối về phương pháp hóa rồng, cũng có chút thu hoạch... Nhưng có quân vụ chưa hoàn thành nên không thể đến Khuê Sơn, vậy nên mới sai Hắc Báo đi thông tri Xà Vương, phiền ngươi rồi!"
"Đại Tôn nói quá lời!"
Xà Vương càng thành kính hơn.
Người kia là đại nhân vật đỉnh cấp mà còn cố ý đến cổ thành hỏi thăm giúp mình, hắn thực sự rất chân thành.
Nó nhìn đám người ở đầu thuyền, với những người khác thì không sao, nhưng khi nhìn thấy Chu phó thự trưởng đang cười thì nó có chút kiêng kị, trong lòng kinh hãi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, chuyện này là bình thường thôi, Đại Tôn là cường giả truyền thừa văn minh cổ.
Chu phó thự trưởng cũng nhìn về phía đại xà, đây là Xà Vương Khuê Sơn ư?
Rất mạnh! Thuế Biến kỳ đỉnh phong đúng không?
Lý Hạo đạp không đi xuống, không hề nhiều lời, dùng tay đặt lên cái đầu rắn khổng lồ, thanh âm vang lên trong lòng đại xà: "Trưởng bối nói rằng ngươi là Xà tộc, Xà Long không cùng bộ tộc, đừng chỉ một lòng truy cầu hóa rồng! Hơn nữa ngươi quá yếu ớt, đừng mơ tưởng xa vời, bây giờ nên thuần hóa huyết mạch thì hơn, ta dùng Thần Kiếm Lý gia thuần hóa huyết mạch cho ngươi, như vậy ngươi muốn tấn cấp Thần Thông cũng không khó!"