Cửu hoàng tử lại cảm khái nói: “Lần đầu gặp Thiên Tinh Hầu, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, so với trong truyền thuyết càng thêm hào sảng, ngày càng trẻ ra…”
“Cửu hoàng tử cũng rất trẻ trung!”
Lý Hạo nở nụ cười: “Ta nghe nói Cửu hoàng tử cũng mới hai mươi tuổi, cùng tuổi với ta!”
Đây là Thất công chúa nói, người thanh niên gầy gò trước mắt, tuổi cũng không phải lớn.
Cửu hoàng tử cười khẽ : "Chúng ta không giống nhau, ta dù sao cũng sinh trong hoàng thất, từ nhỏ đã tiếp xúc với tài nguyên mà thường nhân không thể nào tiếp nhận được, sinh ra đã không thiếu thứ gì, cho nên càng khâm phục những người anh kiệt dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như Thiên Tinh Hầu đây."
Hắn rất khiêm tốn.
Lý Hạo cười cười không nói chuyện, Cửu hoàng tử thấy thế cũng cấp tốc cười nói: "Đường đi bôn ba, Thiên Tinh Hầu cũng đã mệt nhọc, có lẽ mong muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, tiểu vương đây cũng không quấy rầy, miễn cho Thiên Tinh Hầu mệt nhọc quá độ…"
Nói xong, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, cười nói: "Đây là một chút tâm ý của hoàng thất, Thiên Tinh Hầu vừa trở về Thiên Tinh thành, hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm, ta sẽ không quấy rầy! Ngày sau, nếu muốn Thiên Tinh muốn tìm cá nhân để uống chút rượu tâm sự , có thể cho Hạ sự phụ mang tin, gọi sẽ đến liền… chỉ là không thể rời khỏi Thiên Tinh thành."
"Đa tạ."
Lý Hại trực tiếp nhận lấy, cười ha hả nói: "Nhất định, lần sau sẽ tìm hoàng tử uống rượu."
"Hạ sư phụ, người ở lại cùng Thiên Tinh Hầu tâm sự đi, ta về trước."
Hạ Dũng gật gật đầu.
Cửu hoàng tử cũng không ở lại lâu, dáng vẻ tươi cười xán lạn, cất bước rời đi, phía sau là Hắc Giáp quân cấp tốc theo sau.
Lý Hạo nhìn thoáng qua, có chút nhướng mày.
Hắc Giáp quân!
Chỉ có khoảng trăm người, nhưng nhìn bước đi, nhìn khí thế, mặc dù bị áo giáp che đi, nhưng Lý Hạo có thể cảm nhận được, những người Hắc Giáp quân này rất mạnh, không có người nào yếu, Bách Phá cũng tràn ngập trong đội.
Không biết có biết bao nhiêu Đấu Thiên, thậm chí tồn tại phía trên Đấu Thiên.
So với Liệp Ma quân phía sau lưng, bên này của Lý Hạo đã kém hơn rất nhiều.
Nam Quyền cười ha hả, cũng hướng về bên đây nhìn một cái, cười nói: "Còn nhìn, có phải muốn đánh một trận?"
"Hắn rất mạnh?"
"Ngươi không nhìn ra?"
Lý Hạo như có điều suy nghĩ nói: "Nhìn ra một chút, là một võ sư cường đại, về phần bão hòa bao nhiêu đầu khóa siêu năng thì ngược lại không nhìn ra, so với Nam Quyền sư thúc như thế nào?"
"Không rõ nữa."
Nam Quyền lắc đầu: "Trước kia còn biết một chút, về sau hắn vào di tích mấy lần, thực lực hẳn là có tăng lên rất lớn, cụ thể như thế nào, ta không dễ phán đoán, hắn có lẽ lâu không động võ."
Nói xong nhìn về phía Lý Hạo, truyền âm nói: "Sao ngươi lại đem lão Hành Chính Tổng Thự đến đây chứ?"
"Giúp đỡ chút việc vặt."
"Người hay thật."
Nam Quyền cũng cạn lời, lợi hại nha.
Cái tên nhà ngươi, thế mà ngay cả Hành Chính Tổng Thự phó thự trưởng cũng bắt cóc đến, tên họ Chu này, cũng không biết có phải là cường giả hay không, Ngân Nguyệt cũng là mỗi người nói một kiểu.
Có một loại mạnh, gọi là ẩn danh tại thành thị, mọi người biết được có thể ngươi là cường giả, nhưng mà không biết ngươi rốt cuộc mạnh đến cỡ nào. Này mới khiến cho người khác kiêng kị…
Triệu thự trưởng cùng Chu phó thự trưởng quản lý Ngân Nguyệt nhiều năm, nếu nói không phải cường giả, tất cả mọi người không tin lắm.
Nhưng muốn nói là….Vậy rốt cuộc mạnh đến cỡ nào đây?
Cũng không thấy bọn hắn xuất thủ qua.
Chu phó thự trưởng hướng Nam Quyền nhìn một chút, cười gật gật đầu: "Hạ lão sư, đã lâu không gặp!"
Hạ Dũng không thèm để ý, cũng không nói gì.
Lý Hạo cũng không nhiều lời: "Đi thôi, vào thành. Chỗ của ta nhỏ, có chút đơn sơ, hoàng thất muốn thưởng ta một hầu phủ, nghe nói là ở trên đường lớn Cửu Ti, chỗ ở rất lớn, đáng tiếc… Ta không dám đi, sợ bị Cửu Ti đánh chết!"
Nam Quyền cười ha ha
Chu phó thự trưởng ngược lại lơ đễnh vờn mây trôi nước chảy nói: "Thưởng sao lại không cần? Cửu Ti bên đó mới là đất trung tâm, một mạch hùng cứ thành Bắc, cũng không phải kế lâu dài, có người một cảm giác gánh hát rong…Có đôi khi, không nên cảm thấy vị trí, ngoài mặt không quan trọng. Chỉ có tiến vào đường lớn Cửu Ti, mới là chỗ trung tâm của vương triều Thiên Tinh."
Nơi đây, không phải là nơi có thể ở lại lâu dài được.
Ở đây lâu rồi, mọi người sẽ có cảm thấy, bất cứ lúc nào người cũng có thể chuẩn bị chạy trốn.
Lý Hạo như có điều suy nghĩ, gật gật đầu không có tiếp lời.
Nam Quyền nhìn thoáng qua hắn, cười cười nhe răng.
Lão đầu tử này, hắn nhìn không thoải mái, biểu lộ ra một bộ dạng ta không biết gì, rất muốn cho hắn ta một quyền.
"Nam Quyền sư thúc, ta đi mấy ngày nay, Thiên Tinh có chuyện lớn gì không?"
"Có thể có chuyện lớn gì chứ? Ngươi không đi gây sự, Thiên Tinh thành an tĩnh tám mươi năm cũng không có chuyện gì."
Nam Quyền vẫn cười ha hả: "Đúng rồi, coi như có chút ít chuyện, trước đó Tài Chính ti không phải nhường ra một cái di tích sao? Một toà nhà đại học võ khoa, hiện tại Cửu Ti, hoàng thất mặt khác thậm chí một vài gia tộc đầu đang có tâm tư với chỗ này."
"Tài Chính ti mặc dù đã khai phá một thời gian nhưng hoàn toàn không thông báo ra, đồ tốt có lẽ cũng có một ít, ngươi có hứng thú đi xem một chút không?"
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe nói qua một lần, hình như là một di tích cấp hai, di tích còn phân cấp sao?"
"Đương nhiên".
Nam Quyền gật gật đầu: "Chỉ đơn giản là phân chia thôi, dựa theo mức độ nguy hiểm để mà phân chia thôi, cũng không phải là cố định mức độ nguy hiểm, mà là phân chia dựa theo số lượng người mỗi lần đi vào, trở ra bao nhiêu người, tỷ lệ tổn thương thương! Ví dụ như thành Chiến Thiên… Đó chính là di tích cấp đặc biệt, đi vào sẽ chẳng còn có mấy người sống mà trở ra.
"Nếu là di tích cấp một, tỷ lệ tử vong vượt quá 50%."
"Nếu là cấp hai, ở giữa 30% đến 50%, xem như tương đối nguy hiểm, dưới tình huống bình thường, Tài Chính Ti khai phát, khẳng định có tầng Húc Quang tiến vào bên trong qua."
Lý Hạo hiểu rõ, phân chia này… Kỳ thật không có ý nghĩa gì cả.
Thành Chiến Thiên nếu như không có Lý Hạo bọn họ sẽ không chết nhiều đến vậy.
Nói như vậy, chỉ là phân chia mức độ nguy hiểm, hắn còn tưởng dựa vào thu hoạch, bảo vật để phân chia nữa.
Một bên, Chu phó thự trưởng nói khẽ: "Di tích, trước mắt chủ yếu phân ba loại, thứ nhất là cổ thành. Thứ hai, đại học võ khoa. Thứ ba, gia tộc cổ, trụ sở môn phái. Ba loại này là ba loại dễ bảo tồn nhất, mặt khác nếu như không có lực lượng đặc thù bảo hộ, gần như không có khả năng bảo tồn lại."
"Mỗi toà di tích có thể bảo tồn…"
Ông ấy ngừng một chút rồi mới nói: "Chỉ có mấy loại khả năng, thứ nhất, có bảo vật tồn tại, có thể kiên cố di tích. Thứ hai, có tồn tại của cường giả, có thể phong tỏa di tích. Thứ ba, không có bảo vật không có cường giả, vậy thì là nơi ở của cường giả đỉnh cấp lúc trước, có đạo uẩn tồn tại, những di tích này mà nói, có đạo uẩn chính là món bảo vật lớn."
Hiển nhiên, vị này đối với di tích ngược lại rất rõ ràng.