Cùng lúc đó.
Thiên Tinh thành, hoàng cung, dưới mặt đất.
Một gốc cây con chập chờn bỗng nhiên vươn mình đứng dậy, mơ hồ có tinh thần ba động truyền vang ra: "Thiên Tinh Vương, bên ngoài phải chăng có biến cố?"
"Biến cố?"
Trong đại điện, một trung niên đầu đội mũ miện, nhìn về phương bắc, khẽ gật đầu, "Ở phương bắc, Thiên Tinh hầu Lý Hạo đang phá Thần Thông thứ ba, hiện giờ lửa cháy rực trời, bão sấm tập hợp, hẳn là năng lượng tràn lan quá nhiều, nhục thân không thể thừa nhận..."
"Chắc không?"
Tinh thần ba động nhẹ nhàng, giống như muốn lan rộng ra, trong nháy mắt lại cảm thấy hư không bị nứt, cắn nuốt hết hết thảy.
Tinh thần lực yếu ớt kia triệt để hóa thành hư không.
Sau một khắc, lại một cỗ tinh thần lực nhàn nhạt lan tràn ra: "Cảm giác có chút không giống... Đáng tiếc, ta không cách nào dò xét..."
Không có cách nào.
Nghiêm chỉnh mà nói, là do quá cường đại, một khi tinh thần lực lan ra sẽ khiến hư không vỡ vụn, thôn phệ hết thảy, đây cũng là vấn đề rất nhiều cường giả cổ đại đối mặt.
Nếu không, khoảng cách gần như thế, nó ngược lại có thể dò xét một phen.
Bây giờ, chỉ có thể yên lặng cảm nhận được một vài điểm khác biệt, lại là không cách nào tận mắt nhìn thấy biến hóa.
Vì sao... lại giống lôi kiếp như vậy?
Thời Tân Võ cũng không có lôi kiếp.
Hậu kỳ thời Tân Võ, Nhân Vương thống nhất thiên hạ, cho rằng thiên hạ võ giả không biết kiêng kỵ thu nạp năng lượng, thôn phệ thiên địa, sớm muộn sẽ hủy diệt thiên địa, đặc chế Chú Thần Đế Tôn, bố trí lôi kiếp thử thách trăm họ.
Nhưng cường giả đỉnh cấp mới có đãi ngộ đó... hoàn toàn không phải nhân tộc bây giờ có thể phát động.
Thời Tân Võ không hạn chế kẻ yếu, nhưng có thử thách cường giả, để phòng cường giả hậu thế không biết kính sợ, thôn phệ quá nhiều thiên địa lực lượng khiến thiên địa vỡ vụn.
Nhưng ngay cả nhân vật tuyệt đỉnh cũng chưa từng hưởng thụ được đãi ngộ đó nha!
Tinh thần lực yếu ớt không ngừng chập chờn.
Chắc… chỉ là cảm giác sai lầm.
Huống chi, nếu thật là lôi kiếp nhằm vào cường giả, toàn bộ Thiên Tinh thành đều sẽ hóa thành hư không, sao lại chỉ chập chờn một chỗ, là chính mình suy nghĩ nhiều rồi.
"Thay ta tìm hiểu tư liệu của người này,!"
"Được!"
Thiên Tinh Vương dễ dàng đồng ý, chỉ là việc nhỏ thôi, chỉ là không nghĩ tới, Lý Hạo phá tam hệ Thần Thông, thế mà lại khiến cường giả cổ đại chú ý.
...
Cùng một thời gian.
Chiến Thiên thành.
Lão Quy đang phun ra nuốt vào lực lượng của đất trời, bỗng nhiên, Quy tháp chập chờn, Lão Quy ngửa đầu nhìn lại, giống như xem thấu bức tường biên giới, nhìn thấy bên ngoài, mơ hồ trong đó giống như nhìn thấy cái gì.
"Thủ hộ?"
"Không có việc gì, chỉ là... ngoài phiến thiên địa này hình như sinh ra một chút biến hóa đặc thù... Chẳng biết tại sao, mơ hồ cảm thấy có quan hệ với Chiến Thiên thành..."
Lão Quy không biết xảy ra chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy giữa thiên địa này đã sinh ra một tia linh tính.
Đương nhiên, có lẽ là sắp bắt đầu lần thứ hai Siêu Năng khôi phục, nó cũng không thể phán đoán.
Nơi xa, Hòe tướng quân khổng lồ có hơi lưu động, tuy vẫn yên lặng, nhưng lại như cảm giác được cái gì, muốn giãy dụa.
Vương thự trưởng hơi nghi hoặc, ông không cảm nhận được gì.
Thủ hộ cảm giác sai rồi hả?
Không hiểu nhiều!
Chiến Thiên thành ngăn cách, ông còn chưa tới cấp độ thâm nhập Chiến Thiên thành.
...
Vào giờ phút này, một vài tồn tại đỉnh cấp trong di tích đều giống như cảm giác được cái gì.
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, khoảng cách gần hơn cũng không cách nào dò xét, chỉ có thể yên lặng phán đoán.
...
Mà lúc này Lý Hạo lại là mặc kệ những cái kia.
Chữ "Hỏa" hóa thành mãnh hổ, gào thét bốn phương, chiến đấu với Phong Lôi, thôn phệ lực lượng hỏa diễm, càng ngày càng cường hãn, sát ý rừng rực, xuất lồng liền hoành hành bốn phương, ngang dọc thiên địa!
Có điều, năng lượng tập hợp ở ngoài cũng là càng ngày càng cường đại.
Đến sau cùng, thậm chí hóa thành cột sấm gồm ba hệ Phong Lôi Hỏa oanh kích mãnh hổ.
Long trời lở đất!
Tiếng Hồng Nhất Đường truyền đến: "Cần giúp một tay không?"
"Không cần!"
Sắc mặt Lý Hạo tái nhợt, nhưng chỉ nhìn bầu trời, không cần.
Mãnh hổ cố ý, chữ viết hữu tâm.
Chữ viết này, hội tụ lực lượng của cả một khóa Siêu Năng, xen lẫn Thế của mãnh hổ, đại biểu rất nhiều thứ, một khi bị kích phá, Lý Hạo tất nhiên bị thương nặng.
Nhưng nếu là vững chắc, đây chính là đại sát khí.
Ầm ầm!
Không trung, mãnh hổ còn đang chiến lôi đình tam hệ
Chữ viết càng thêm rực rỡ!
Kiếm thế ngưng tụ, mãnh hổ vung trảo, như là lợi kiếm đâm xuyên bầu trời!
Bản nguyên của Ngũ Thế đều là kiếm thế!
Giờ phút này, kiếm của Hỏa Hổ dập dờn hư không.
Ngoài viện, từng vị cường giả cấp tốc tập hợp, Chu phó thự trưởng nhíu mày, nhìn lên bầu trời, nhưng nhìn không rõ, Lý Hạo thế mà lại dùng mảnh kính vỡ phong tỏa bốn phương.
Trong hình bóng tán loạn kia thấy được một con hổ khinh thường thiên địa.
"Hắn nghịch chuyển thành võ sư rồi hả?"
Chu phó thự trưởng nghi ngờ, nhìn về phía Hồng Nhất Đường.
Đây là Thế mà!
Hồng Nhất Đường im lặng nhìn lão, hồi lâu mới đáp: "Ngươi hỏi ta?"
Ta làm sao biết!
Vừa có năng lượng, vừa có thế, gã cũng hoang mang lắm chứ.
Ai biết tình huống đến cùng là như thế nào?
Ai biết Lý Hạo đang làm chơi trò gì?
Gã chỉ biết, động tĩnh rất lớn, mà lại cũng mới biết, ra là năng lượng sinh ra giữa thiên địa sinh ra thế mà cũng có lực công kích, lực công kích không phải bình thường mà còn cực kỳ cường hãn.
Bọn chúng giống như muốn đánh vỡ con hổ kia!
Đang nói, đột nhiên, một cỗ hỏa diễm bùng lên ngập trời, đốt cháy thiên địa, thậm chí đốt thủng bình chướng do mặt kính tạo thành, biển lửa lan đến, Hắc Báo trong nháy mắt hóa thành màu vàng, thôn phệ lượng lớn hỏa diễm.
Hồng Nhất Đường cũng biến sắc, vung tay lên, một tia chớp bạo liệt được đánh ra, thôn phệ hỏa diễm.
Không ngờ lại để sót một hỏa lửa nhỏ văng ra.
Trong nháy mắt đã văng lên cánh tay gã.
Run tay dập lửa.
Trên cánh tay Hồng Nhất Đường lưu lại một vết phỏng, gã khẽ nhíu mày, có chút cổ quái, mạnh như vậy?
Không đơn thuần là năng lượng thần bí tạo thành, xen lẫn rất nhiều thứ, có cảm giác rất là tạp nham.
Không hiểu rõ!