Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo vừa đến liền gây ra xáo động không nhỏ.
Ngoài cổng, thủ vệ Tuần Dạ Nhân nhìn thấy Lý Hạo xuất hiện liền kính trọng hô lớn: "Xin chào Đô đốc!"
Mấy vị thủ vệ khác cũng lập tức ưỡn thẳng sống lưng.
Trong tòa nhà, những vị Tuần Dạ Nhân vốn đang bận rộn đi qua đi lại cũng lập tức nhao nhao thối lui qua hai bên, cung kính hô to: "Xin chào Đô đốc!"
Lý Hạo khẽ gật đầu, cũng không nói gì, thế nhưng trong lòng cảm thấy bầu không khí ở Tuần Dạ Nhân bây giờ ngược lại có tinh thần hơn hẳn. Trước đó khi hắn lần đầu tiên tới đây, vào cửa cũng chẳng có ai quản, thực hư thân phận như thế nào cũng không một ai kiểm tra.
Tuy nói lần này cũng không có, nhưng đó là vì người ta đều nhận biết mình.
Tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên, hệt như lãnh đạo cấp cao tới thị sát, Lý Hạo xuất hiện khiến toàn bộ đại viện đều sôi trào.
Kể từ sau khi Hoàng Long và mấy vị phó bộ trưởng ngã xuống, cấp lãnh đạo của Tuần Dạ Nhân không còn mấy người, hiện giờ chỉ có mỗi Diêu Tứ, Hầu Tiêu Trần và Lý Hạo, ngoài ra thì chỉ có mấy vị phó bộ trưởng bình thường không mấy quản sự.
Trong số năm vị Đô đốc ở ngũ phương, Hầu Tiêu Trần thì không cần phải nhắc tới, còn lại ngoại trừ Lý Hạo, bốn vị Đô đốc khác thì chỉ có mỗi vị ở phương Nam là còn sống…
. . .
Sân sau.
Đạo Kiếm đang cùng mấy người tán gẫu, đàm luận một chút về việc tu luyện thể ngộ, lúc này y bỗng quay đầu nhìn về một hướng, mấy người khác cũng đồng loạt quay sang nhìn.
Mắt To mở miệng: "Nhìn thấy không?"
Đây mới gọi là uy phong!
Chỉ cần vào cửa chứ không cần phải nói cái gì, mọi người liền biết Lý Hạo đã đến rồi. Hiện tại toàn bộ hệ thống Tuần Dạ Nhân dù có phục hay không phục thì cũng không thể phủ nhận được một việc, đó là tất cả mọi người đều sợ hắn!
Hoàng Long trước đó phách lối thì đã sao?
Bây giờ xương cốt của y đều đã biến thành tro bụi…
Đạo Kiếm cười cười, đứng dậy.
Mắt To thấy thế thì hưng phấn hỏi: "Đi tìm hắn để gây sự à?"
Đạo Kiếm bật cười: "Sao có thể? Ta chỉ định đi qua xem một chút thôi. Trước đó vẫn chưa có dịp gặp Lý Đô đốc, hiện giờ người đã tới, tất nhiên là phải đi nhìn một phen."
Ba người Mắt To nghe vậy đều hết sức hưng phấn, nhao nhao đuổi theo.
Bọn họ rất muốn biết, Đạo Kiếm sẽ dùng tư thái gì để đối mặt với vị kia.
Là không thèm nhìn?
Tỏ vẻ khinh miệt?
Hay là thái độ nào khác?
Mặc dù Đạo Kiếm không phải là Thần Thông, nhưng y chính là cường giả Thuế biến kỳ đỉnh cấp, quan trọng là y vẫn còn rất trẻ. Nghe nói sắp tới Thần Sư bảng sắp xếp lại danh sách xếp hạng thì kiểu gì cái tên của Đạo Kiếm tối thiểu cũng phải nằm trong top 3.
Đương nhiên, khả năng cao là tên hỗn đản kia sẽ chiếm vị trí đệ nhất.
Ai bảo hắn đã bước vào cảnh giới Thần Thông, hơn nữa còn chém giết được nhiều vị Thần Thông khác như vậy, chiến tích này thực sự quá mức đáng gờm!
. . .
Lý Hạo một đường đi qua, thấy ai chào mình thì cũng chỉ mỉm cười gật đầu, không đáp lại.
Mãi đến khi hắn đi đến dưới lầu văn phòng của Hầu Tiêu Trần thì bất chợt nhìn thấy một người quen, mà người kia thấy hắn thì không khỏi biến sắc, vội vàng tươi cười tiến lên: "Đô đốc!"
Lý Hạo cười cười: "Hồ Thanh Phong?"
"Là ta, là ta!"
Hồ Thanh Phong không còn dám giữ vẻ cuồng ngạo như lúc ở Ngân Nguyệt khi trước, thái độ của hắn bây giờ vô cùng điệu thấp, lấy lòng, "Sao hôm nay Lý Đô đốc lại có thời gian đến tổng bộ tuần tra vậy? Ngài có cần tiểu nhân làm chuyện gì không?"
Tốt xấu gì thì cũng là Húc Quang, vả lại gia hỏa này còn là Húc Quang trung kỳ, không nghĩ tới Hồ Thanh Phong lại mặt dày không biết xấu hổ như thế.
"Ta còn tưởng rằng ngươi là cùng một bọn với Hoàng Long!" Lý Hạo thản nhiên nói.
"Không thể nào!"
Hồ Thanh Phong tươi cười thanh minh: "Còn may mà bấy lâu tiểu nhân vẫn được Hầu bộ chiếu cố, quan trọng nhất là nhờ Lý Đô đốc đại nhân đại lượng, không so đo với tiểu nhân. Hoàng Long là kẻ thủ tử hữu đạo, tiểu nhân sao có thể đi theo một kẻ tạo phản như gã?"
". . ."
Lý Hạo nở nụ cười, trong lòng âm thầm cảm khái, gia hỏa Hồ Thanh Phong này quả nhiên là kẻ hai mặt, hơn nữa da mặt còn đủ dày.
Có điều đích thực là Lý Hạo lười tính toán với đối phương.
Trước đây giữa hắn và Hồ Thanh Phong cũng chưa từng xảy ra xung đột gì.
Tuy nói Hồ Thanh Phong hành xử cực kỳ phách lối, nhưng tối thiểu đối phương cũng không có phách lối đến trên đầu của hắn. Vị này chỉ một lòng hô hào muốn giết chết Hầu Tiêu Trần, kết quả Hầu Tiêu Trần người ta cũng chẳng quan tâm, thế thì Lý Hạo đương nhiên sẽ không bao biện làm thay.
Hắn cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, dợm bước định đi, nào ngờ Hồ Thanh Phong thấy vậy liền vội vàng đuổi theo: "Đại nhân, tiểu nhân có việc phải bẩm báo."
"Nói đi."
"Tuy Hoàng Long đã chết, nhưng dư nghiệt dưới trướng gã thì vẫn chưa bị diệt trừ triệt để. Không chỉ ở đây mà trên tổng bộ cũng có người của Hoàng Long. Ta vẫn luôn đi theo Hoàng Long chính là vì để thu thập tội trạng của gã. Thậm chí thủ hạ của gã còn lén tổ chức mua bán siêu năng, quả thực không phải là người. Đại nhân, ta có chứng cứ!"
Dáng vẻ Hồ Thanh Phong oai phong lẫm liệt lên án: "Bây giờ tên đầu sỏ Hoàng Long đã đền tội! Nhưng cũng không thể chỉ giết kẻ đầu đảng gây nên tội ác mà bỏ qua không truy xét thuộc hạ của đối phương. Ta biết ở khắp Trung bộ này có rất nhiều người có cấu kết với gã."
Dứt lời, hắn lại nói: "Hiện tại Hầu bộ chủ quản Thiên Tinh thành, có rất nhiều việc cần ngài ấy giải quyết. Diêu bộ thì vừa mới tái xuất, không quá nắm rõ mọi việc ở đây. Mấu chốt là có vài kẻ sâu mọt vốn cũng là người của Diêu bộ, ta nghĩ lão nhân gia sẽ khó mà xuống tay diệt trừ. Nhìn đi nhìn lại thì việc này chỉ có Lý Đô đốc mới có thể xử lý!"
"Trung bộ có tổng cộng 22 hành tỉnh và hơn một nghìn tòa thành trì, cũng có nghĩa là có 22 vị bộ trưởng Tuần Dạ Nhân ở mỗi hành tỉnh, và hơn một nghìn bộ trưởng ở mỗi tòa thành. Ta thấy Võ Vệ quân và Liệp Ma quân có không ít nhân tài có thể đảm nhiệm chức vụ cao hơn. Bây giờ chỉ cần đại nhân thanh lý hết thảy dư nghiệt đồng đảng với Hoàng Long thì tự khắc sẽ trống ra rất nhiều vị trí."
Lý Hạo dừng bước, nhìn về phía Hồ Thanh Phong, có chút ngoài ý muốn.
"Hồ Thanh Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Sắc mặt Hồ Thanh Phong nghiêm nghị hẳn lên, "Không dám! Tiểu nhân chẳng qua chỉ cảm thấy, đại nhân nên diệt cỏ tận gốc, chém tận giết tuyệt. Miễn cho bị người khác tìm cơ hội phản công."
"Ngươi là đang lo lắng cho chính mình à?"
Hồ Thanh Phong gượng cười, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân chủ yếu. Nói gì thì nói, hắn cũng là tâm phúc của Hoàng Long, hiện giờ lại quay đầu phản bội đối phương, nếu còn không kích động Lý Hạo chém tận giết tuyệt những người kia thì chẳng phải là để mặc bọn họ tìm hắn mà trả thù hay sao?
Mắt thấy Lý Hạo không định chấp nhận đề nghị của mình, Hồ Thanh Phong đành phải nói tiếp: "Còn có việc này, có lẽ đại nhân không biết, nhưng sau lưng Hoàng Long có người ủng hộ gã. Dĩ nhiên không phải là Cửu Ti, nếu là Cửu Ti thì ngày đó gã đã thuận đường tấn cấp Thần Thông rồi. Đại nhân, thực ra Hoàng Long là người của Hoàng thất. . ."
Lý Hạo hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn thẳng về phía đối phương.
Hồ Thanh Phong vội vàng khẳng định: "Thật đó, Hoàng Long chính là người của Hoàng thất! Kỳ thật việc này có không ít người đã sớm biết, cho nên mới nói ngày đó Hoàng Long nổi lên vốn là ý của Hoàng thất bọn họ. Đại nhân, mấy năm qua Hoàng Long lấy danh nghĩa là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân đã mang theo thủ hạ gây chuyện khắp nơi, khiến cho thanh danh của Tuần Dạ Nhân ngày càng thối hoắc. Mục đích của gã là khiến mọi người cảm thấy Cửu Ti và Tuần Dạ Nhân đều là sâu mọt, là tâm điểm gây họa loạn cho thiên hạ. Thực ra tất cả những việc này đều là ý tứ của Hoàng thất."
Lý Hạo nhướng mày, "Thật sao?"
"Thật mà!"
Hồ Thanh Phong nói: "Ta không dám lừa gạt đại nhân. Ta… Ta cũng coi như có chút thực lực, lúc trước Hoàng Long ít nhiều vẫn tương đối tín nhiệm ta, ta đã thay gã tiếp xúc với người của Hoàng thất vài lần."