Lý Hạo yên lặng ngẫm nghĩ, mới đầu nghe thì hắn thấy hơi kinh ngạc, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì thấy đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì.
Hoàng thất bên này không phải là thứ gì tốt lành!
Thời gian trước, khi Tổng đốc ba tỉnh phía Bắc bị giết, Lý Hạo còn tưởng rằng là do Hầu Tiêu Trần ra tay, về sau mới biết được thì ra là do Bình Nguyên Vương tự mình đi giết người.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản: Thiên hạ đại loạn, Hoàng thất tái xuất.
Kỳ thật lắm lúc Cửu Ti vẫn phải gánh không ít tiếng oan thay cho đám gia hỏa kia.
Mà đoạn thời gian trước, khi Hoàng Long nắm giữ Tuần Dạ Nhân đã khiến thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, có thể xem như Hoàng Long đã lập công, khó trách tình cảnh khi ấy vẫn luôn rối bời. Mà việc Cửu Ti bỏ mặc không quản chỉ e cũng là tâm tư của Hoàng thất.
Loạn thì cứ loạn thôi!
Hoàng Long ra tay, Tuần Dạ Nhân cõng nồi, chỉ cần ngăn chặn Diêu Tứ nhúng tay vào là được.
Dù sao thì có chuyện gì xảy ra cũng chẳng liên quan đến Hoàng thất, thiên hạ đại loạn cũng là do Tuần Dạ Nhân quản lý không nghiêm.
Còn về phần Đạo Kiếm… Trong lòng Lý Hạo khẽ động.
Có thể nói ngòi nổ dẫn tới đại loạn hiện tại cũng chính là vì chuyện Đạo Kiếm giết cháu trai của lão đại Diêm La năm xưa. Dẫn đến Tuần Dạ Nhân trực diện khai chiến với đối phương.
Trước kia khi nghe Vương Minh kể chuyện, Lý Hạo không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm khái Tuần Dạ Nhân ở Trung bộ thật sự rất được!
Nhưng kể từ khi đến Trung bộ rồi thì hắn mới biết sự thật không hẳn như mình tưởng tượng.
Đại chiến nổ ra đã được một quãng thời gian dài, thế nhưng tam đại tổ chức không chết mấy người, ngược lại bá tánh bình dân thì chết hết nhóm này lại tới nhóm khác.
Rõ ràng đây không phải là tiết tấu đối chọi với tam đại tổ chức, mà đây là đang khuấy đảo sự thái bình của thiên hạ, cố ý muốn chế tạo một mảnh loạn thế.
Có lẽ việc Đạo Kiếm giết cháu trai của lão đại Diêm La vốn cũng là một bước trong kế hoạch của bọn họ.
Huống hồ lúc trước Vương Minh từng nói món bảo vật Thiên Đạo Xích có tác dụng kiểm tra và đo đạc thiên phú, giúp người bình thường trong nháy mắt phát hiện ra thuộc tính ẩn giấu của chính mình, nhờ đó mà giúp họ xác định rõ ràng từ đầu năng lượng thần bí phù hợp với bản thân. Như vậy việc hấp thu và mở rộng lĩnh vực siêu năng sẽ trở nên đơn giản hơn. Đây chính là món bảo vật có trợ giúp cực lớn đối với giới tu giả.
Nhưng nghe nói đến tận ngày hôm nay, Thiên Đạo Xích vẫn luôn nằm trong tay Đạo Kiếm.
Chưa từng mở rộng sử dụng ra ngoài!
Nói cách khác, Thiên Đạo Xích chẳng có cái rắm tác dụng gì, chỉ tổ mang lại tai nạn ngập trời cho Tuần Dạ Nhân và bá tánh bình dân ở Trung bộ.
Nếu Hồ Thanh Phong không nói thẳng ra thì đúng là Lý Hạo không ý thức được việc Hoàng Long là người của Hoàng thất.
Vốn dĩ Lý Hạo còn cho rằng gia hỏa này quá mức vụng về ngu xuẩn, là quân bài mà Cửu Ti đẩy ra dùng để áp chế Diêu Tứ.
Hiện tại mới biết là do chính mình nông cạn, chủ yếu cũng là do Hoàng Long chết quá nhanh, thế nên hắn mới không quá để ý chuyện này.
Lý Hạo vừa đi vừa hỏi: "Đám người Đạo Kiếm cũng là người của Hoàng thất?"
Sắc mặt Hồ Thanh Phong biến hóa, hắn muốn nói cái gì đó rồi lại thôi. Hắn len lén liếc nhìn Lý Hạo vài lần, cuối cùng mới lúng túng đáp: “Ta… Ta không biết."
Tuy Hồ Thanh Phong cũng muốn nói thẳng những tin tức mình nắm, đáng tiếc hắn không có chứng cứ. Ngẫm lại nếu hắn dám ăn nói lung tung thì coi chừng. Lý Hạo cũng không phải là Hoàng Long, nếu về sau vị này phát hiện ra điều Hồ Thanh Phong hắn nói không phải là sự thật thì đừng nói là mình chỉ bị đánh một trận, Lý Hạo mà trực tiếp giết chết mình cũng là chuyện bình thường.
Hồ Thanh Phong biết rất rõ, Lý Hạo là một kẻ tàn nhẫn, độc ác!
Lúc trước khi còn ở Ngân Nguyệt, hai vị thuộc hạ của mình chính là do Lý Hạo cố ý câu cá rồi giết. Từ khi đó thì Lý Hạo đã bộc lộ cho kẻ địch biết rằng, hắn không phải là người tốt lành gì.
Mấu chốt ở chỗ, khi ấy Lý Hạo chỉ vừa mới tiến đến Bạch Nguyệt thành.
Một tên nhà quê từ Ngân thành tiến vào thành phố lớn, vậy mà hắn dám can đảm đứng ra câu cá, còn là con cá lớn cấp bậc Tam Dương để giết.
Cho nên hiện giờ Hồ Thanh Phong tuyệt đối không dám tùy tiện nói bậy.
Lý Hạo quay sang nhìn hắn, "Ngươi không biết?"
"Tiểu nhân thật sự không biết!" Hồ Thanh Phong thận trọng nói: "Tiểu nhân không có chứng cứ, chỉ biết là mấy người Đạo Kiếm đều không quá nghe lời, đối với quy củ của Tuần Dạ Nhân cũng không đặt trong lòng. Đây là sự thật!"
Lý Hạo bật cười, không thèm để ý tới Hồ Thanh Phong nữa.
Giờ phút này, phía trước lại có vài người đi tới, Lý Hạo chỉ nhìn lướt qua rồi khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện, hắn đi thẳng đến hướng khu ký túc xá của Hầu Tiêu Trần.
Nơi xa, Mắt To truyền âm: "Nhìn thấy gì chưa? Thật là phách lối! Đạo Kiếm, tìm hắn để gây sự đi!"
Đạo Kiếm không phản ứng lại lời kích động của nàng, y lẳng lặng quan sát Lý Hạo một hồi, khẽ nhíu mày, chốc lát sau mới truyền âm nhận xét: "Rất mạnh!"
"Bọn ta biết mà!" Mắt To câm nín.
Đạo Kiếm liếc mắt nhìn nàng, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: "Không nên đi trêu chọc hắn, đối phương sẽ ra tay rất tàn nhẫn!"
Lý Hạo cũng không tính là không nhìn mình lần nào, tốt xấu gì đi ngang qua cũng gật đầu một cái, thế nhưng tư thái đó đích thực là quá phách lối, hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong mắt.
Dĩ nhiên y cũng không đặt nặng chuyện chào hỏi hay không, thế nhưng từ cái nhìn vừa rồi của Lý Hạo, y cảm nhận được đối phương đang khinh miệt bọn họ.
Nếu trêu chọc vị này… Người ta cũng không phải tiền bối bao dung rộng lượng gì, so về tuổi tác thì Lý Hạo còn trẻ hơn cả bọn hắn, đến lúc đó, chắc chắn đối phương sẽ không cho đám người Đạo Kiếm một phân mặt mũi nào.
Mắt To có chút uể oải: "Ta cũng đâu muốn trêu chọc gì hắn, nhưng Lý Hạo thật sự quá mức ngông cuồng. Từ đó đến giờ, ta còn chưa từng gặp phải gia hỏa nào phách lối như thế. Ngươi nói xem, dù sao chúng ta cũng đã từng gặp một vài đại nhân vật, kể cả Hoàng tử cũng đều đã gặp qua, nào có ai hành xử phách lối ngạo mạn như vậy."
Chỉ là cảm giác không cam lòng mà thôi!
Bọn hắn ở bên ngoài, có ai gặp mà không cảm khái một tiếng thiên tài yêu nghiệt?
Thế nhưng ngươi nhìn Lý Hạo đi, tâm tình hắn tốt thì sẽ gật đầu với ngươi một cái, tâm tình mà không tốt thì trực tiếp xem như ngươi không tồn tại, tâm tình mà tệ hơn chút nữa thì liền trực tiếp mở miệng yêu cầu ngươi xéo đi.
Ai có thể chịu đựng nổi thái độ cư xử khinh thường như này?
Lại nói, trước đó khi Lý Hạo đại chiến bốn phương, tốt xấu gì bọn họ cũng đã rút kiếm tương trợ, kết quả người ta vẫn giữ nguyên cái thái độ này khi gặp mặt. Mắt To có thể không khó chịu mới là chuyện lạ!
Rõ ràng là chúng ta đang giúp ngươi!
Đương nhiên, Lý Hạo hoàn toàn không có cảm nhận giống như nàng. Trong bốn người, hắn chỉ có chút hảo cảm đối với thanh niên dùng thương, còn lại thì hắn đều xem như không tồn tại.
Ngày đó những ai tham gia trận chiến, Lý Hạo đều nhìn vào trong mắt. Thanh niên dùng thương chính là người đầu tiên ra tay, hai người kia thì đều chần chờ một thoáng, cho nên Lý Hạo chỉ coi bọn hắn xuất thủ là vì tự cứu lấy chính mình, dù sao thì lúc đó đám người Hầu Tiêu Trần đều đang phát uy, ngay cả Diêu Tứ cũng đã ra sân.
Hồ Thanh Phong vẫn bám theo sau lưng Lý Hạo, lúc này hắn cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thấp giọng báo cáo: "Đại nhân, mấy tên kia vẫn tỏ vẻ không phục đại nhân. . ."
"Im miệng!"
"Vâng!"
Hồ Thanh Phong không dám nhiều lời, trong lòng oán thầm, không rõ rốt cuộc vị này đang nghĩ gì, đáng tiếc hắn không dám nói quá nhiều thêm.
Lý Hạo đương nhiên không quản Hồ Thanh Phong nghĩ như thế nào, mắt thấy đã sắp lên lầu rồi mà gia hỏa này vẫn còn bám theo mình, Lý Hạo đành phải nói: "Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi. Nếu có thời gian rảnh thì tìm hiểu cho ta một tin tức."
"Xin đại nhân phân phó!"
"Tra cho ta danh sách những tên quý tộc lần trước chạy mất, bao gồm cả tung tích hiện tại của bọn họ. Động tĩnh nhỏ một chút, đừng làm kinh động tới những người khác!"
"Vâng!" Hồ Thanh Phong hết sức mừng rỡ, đây chính là một nhiệm vụ quan trọng.