Sở dĩ từ trước đến nay hắn vẫn cố lôi kéo làm quen với Lý Hạo, chẳng phải chính là vì muốn dựa vào vị này hay sao?
Về phần Hầu Tiêu Trần. . . Hầu Tiêu Trần làm việc quá mức phân biệt rạch ròi, mang đến cho bọn hắn cảm giác khó mà thân cận. Chính là kiểu đồng giá trao đổi, ngươi làm việc, ông ta cho ngươi chỗ tốt, ngươi không làm việc, thế thì ông ta cũng mặc kệ ngươi.
Tuy rằng tính ra đây là cách hành xử rất tốt, nhưng đối với Hồ Thanh Phong mà nói thì quá mức khó thân cận.
Dạng người như Lý Hạo thì có lẽ sẽ có điểm bất đồng, dù sao thì phong cách hành xử của song phương vốn cũng không giống nhau.
Vả lại chí ít thì hai người này đều tính cùng một bọn, Hồ Thanh Phong hắn từ bên chỗ Hầu Tiêu Trần nhảy đến chỗ Lý Hạo thì cũng không lo làm chướng mắt Hầu Tiêu Trần, không phải là thế đối lập, như vậy thật là tốt!
. . .
Trên lầu.
Lý Hạo gõ cửa rồi bước vào.
Hầu Tiêu Trần cười nhạt nói: "Chưa kịp đi nghênh đón Đô đốc, thất lễ!"
Lý Hạo vui vẻ đáp: "Hầu bộ khách khí với ta làm gì, ở Thiên Tinh phủ Đô đốc này, Hầu bộ mới là người đứng đầu, ta chỉ là phụ tá mà thôi."
Thấy Hầu Tiêu Trần vẫn nhìn mình, Lý Hạo trêu chọc: "Hầu bộ, đừng nói ngài nghe thấy mọi người gọi ta là Đô đốc nên khó chịu nhé?"
". . ."
Hầu Tiêu Trần chỉ cười chứ không lên tiếng.
Ngọc tổng quản thấy vậy liền đi qua kéo cái ghế ra cho Lý Hạo, đoạn ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Hầu Tiêu Trần không khỏi liếc Ngọc tổng quản một cái, thầm nghĩ, có phải gần đây Tiểu Ngọc mất trí rồi hay không?
Không thấy ta đang cùng Lý Hạo phân cao thấp sao?
Ngươi là thân tín của ta mà lại chủ động đi kéo ghế cho hắn ngồi là có ý gì?
Ngọc tổng quản thật đúng là không nghĩ nhiều, nàng chỉ nghĩ mọi người đều đang ngồi, để Lý Hạo một mình đứng đấy thì không tốt lắm.
Lý Hạo đương nhiên cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, cười ha hả nói: "Hầu bộ, ta tới đây là có chuyện muốn làm."
"Đó là dĩ nhiên, vô sự bất đăng tam bảo điện mà!" (Vô sự bất đăng tam bảo điện 无事不登三宝殿: không có chuyện gì thì không tới cửa).
Lý Hạo bó tay rồi, ngài nói chuyện thì cứ nói chuyện bình thường đi, cứ cố ý kẹp thương đeo gậy trong lời nói làm gì?
Ta cũng đâu có trêu chọc gì ngài.
Lẽ nào vẫn thực sự phiền não vì chuyện Đô đốc?
Thật đúng là. . . Tâm nhãn không lớn!
Trước kia vốn hắn còn thấy Hầu Tiêu Trần làm việc rất đại khí, rất phóng khoáng, sao gần nhất lại biến thành kẻ hẹp hòi rồi nhỉ?
Lý Hạo tằng hắng một cái, nói: "Là như vậy, có hai chuyện, thứ nhất là ta muốn hợp nhất Võ Vệ quân!"
Hầu Tiêu Trần thản nhiên nói: "Được thôi, chỉ cần bọn họ nguyện ý đi theo ngươi là được!"
"Ừm, vậy là tốt rồi." Lý Hạo yên tâm, lại nói: "Thứ hai, Hầu bộ, tạm thời ngài nhường lại chức vị Đô đốc ở Thiên Tinh phủ Đô đốc cho ta đi. Ta muốn xây dựng phủ Đô đốc ở phía khu đường Cửu Ti, trực tiếp lên đảm nhiệm chức Đô đốc."
“...”
Khá lắm!
Vừa mới mấy phút trước ngươi còn nói ta là chính - ngươi là phụ, thoáng cái ngươi đã yêu cầu ta thoái vị.
Tiểu tử nhà ngươi đầy miệng đều là lời mê sảng!
Ngọc tổng quản ngồi bên cạnh không nhịn được cười, cố gắng ép bản thân không cười thành tiếng.
Hầu Tiêu Trần lại thấy hết sức phiền muộn: "Lý Hạo, ngươi nói chuyện làm việc đều là phong cách như vậy?"
Lý Hạo thoải mái đáp: "Đều là người trong nhà, ta cần gì phải câu nệ. Lại nói, một cái ghế Đô đốc mà thôi, nếu ngài thấy không được thì ta dùng chức vị phó Cục trưởng Tuần Kiểm Ti đến đổi với ngài."
". . ."
Ngươi cút luôn đi!
Ngươi cho rằng Tuần Kiểm Ti là nhà ngươi sao?
Ngươi đã hỏi qua ý cao tầng Tuần Kiểm Ti chưa?
Đúng vậy, Lý Hạo là phó Cục trưởng Tuần Kiểm Ti, còn Hầu Tiêu Trần ông chỉ là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, so ra thì thật đúng là thấp hơn cái ghế của Lý Hạo nửa cấp.
Về phần chức vụ Đô đốc Thiên Tinh phủ thì đích thực là đẳng cấp còn thấp hơn một chút nữa.
Người ta chỉ muốn vị trí Đô đốc mà sẵn sàng cầm vị trí phó Cục trưởng tới đổi với ngươi, nếu ngươi còn không đồng ý thì chính là không biết điều!
Cảm giác của Hầu Tiêu Trần bây giờ chính là… Quá sức biệt khuất!
Ông đành phải nói: "Diêu bộ trưởng đáp ứng là được."
Ý tứ là: Ngươi tự đi tìm Diêu Tứ đi!
Dứt lời, ông liền hỏi sang chuyện khác: "Hôm qua ngươi vẫn chưa phá vỡ tam hệ Thần Thông à?"
"Ha ha, không có phá, cũng phá, muốn phá, nhưng lại không định phá. . ."
Lời này. . . Nghe thật là muốn đánh người!
Hầu Tiêu Trần yên lặng nhìn Lý Hạo, không nói một lời.
Ngọc tổng quản lại nhịn không được, trực tiếp hỏi: "Thế rốt cuộc là có phá hay không?"
"Khó mà nói."
Sắc mặt Ngọc tổng quản trở nên khó nhìn.
Lý Hạo cười ha hả nói: "Về sau các ngươi liền biết, không vội. Ta đến để nói với Hầu bộ hai chuyện này thôi. Hầu bộ, bây giờ ta sẽ qua bên chỗ Diêu bộ một chuyến. Đúng rồi, Hầu bộ bão hòa mấy đầu khóa siêu năng rồi?"
"Ngươi đoán xem!"
Mượn lời của ngươi trả lại cho ngươi!
Lý Hạo hỏi tiếp: "Vậy Hầu bộ đã cảm ngộ mấy loại thế?"
"Ta không muốn cảm ngộ nhiều, nhiều sẽ loạn tạp, không tinh!"
Lý Hạo đã hiểu, có nghĩa là ông chỉ cảm ngộ một loại, thương ý.
Liệt Thần thương ý, Lý Hạo đã từng cảm thụ qua, đích thực là hết sức cường đại, chỉ lưu lại có một chút mà đã giống như muốn xé rách bầu trời, mấu chốt ở chỗ đó còn chưa chắc là trạng thái đỉnh phong của Hầu Tiêu Trần.