Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1245 - Chương 1245 - Muốn Kéo Tuần Dạ Nhân Vào Vũng Bùn

Chương 1245 - Muốn Kéo Tuần Dạ Nhân Vào Vũng Bùn
Chương 1245 - Muốn Kéo Tuần Dạ Nhân Vào Vũng Bùn

Chỉ là. . . Ông thật sự chỉ cảm ngộ có một loại thế thôi sao?

Nếu là như vậy thì khi cô đọng chữ viết, chẳng lẽ chỉ có một cái? Sau đó mới đem khóa siêu năng mà ông sở hữu cô đọng vào, dĩ nhiên cũng không phải là làm vậy thì không được, chỉ là khi đó chưa hẳn Hầu Tiêu Trần có thể giống như mình, một chữ một Thần Thông.

Có điều đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Đợi đến cuối cùng, có lẽ hắn cũng phải đem toàn bộ chữ viết hiện có hợp nhất lại, vạn đạo phải quy thuộc về làm một, bằng không thì Lý Hạo cảm thấy lực lượng không cách nào tụ tập, cứ để mặc nó phân tán ra thì không phải chuyện gì tốt.

Đương nhiên, hiện giờ mà nói những chuyện này thì vẫn còn quá sớm.

Về phần mấy người Hầu Tiêu Trần thì trước mắt Lý Hạo không định để bọn họ hóa thành Siêu Năng Giả, bước lên con đường giống mình. Dù sao thì hiện giờ chính bản thân hắn còn chưa bảo đảm được, cũng không nhìn thấy điểm cuối của con đường này, nào dám để người khác bước lên. Ngoại trừ Hồng Nhất Đường đã sớm bước vào lĩnh vực siêu năng thì những người khác vẫn còn có võ đạo của riêng mình, còn chưa tới cấp độ phải hoàn bỏ niêm phong.

"Ta đi trước đây."

Lý Hạo tới lui như gió, Hầu Tiêu Trần muốn nói rồi lại thôi. Mà đúng lúc này, Lý Hạo đã ra tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Ngọc tổng quản, khóa siêu năng của ngươi vẫn còn mấy đầu chưa bão hòa?"

"Hả?"

"Thời điểm ta cường hóa Võ Vệ quân, ngươi có thể tới."

"Ừm."

Ngọc tổng quản theo bản năng mở miệng đồng ý, sau đó mới chợt nhớ ra, nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần bên cạnh, Hầu Tiêu Trần im lặng, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Đi đi!"

Có thể cọ chỗ tốt, vì sao lại không đi?

Ngọc tổng quản mỉm cười nhìn Hầu Tiêu Trần, gật gật đầu, chính là dáng vẻ ‘ngài đồng ý cho ta đi thì ta mới dám đi’, tư thái này đích thực đã khiến Hầu Tiêu Trần thoải mái hơn không ít.

Có điều Lý Hạo đã sớm rời đi.

Ngây thơ!

Hầu Tiêu Trần thế mà ăn dấm, Lý Hạo cũng thấy câm nín. Thân là Ngân Nguyệt võ sư, đã vậy cũng có tuổi rồi, vậy mà còn thích ‘ra vẻ’ trước mặt phụ nữ, cần gì chứ? Rốt cuộc là lúc còn trẻ thì ngài đã làm gì?

Hầu Tiêu Trần hiện tại chắc cũng phải ngoài 50 tuổi, đáng tiếc, thế hệ tuổi trẻ hình như không có vị nữ võ sư nào nổi tiếng.

Lý Hạo nghĩ tới đây thì không khỏi lắc đầu, sao cứ phải nhất định là nữ võ sư? Lẽ nào nữ siêu năng thì không được?

Thật là!

Ngẫm lại thì đúng là ta còn thiếu một vị thư ký. Nhắc tới việc này, hắn không khỏi nhớ tới chuyện gần nhất Quang Minh Kiếm vẫn đang chạy khắp nơi tìm kiếm mình, thật đáng sợ!

Thư ký nhà người ta đều là tiểu kiều ngọt ngào, còn thư ký của ta. . . Hừm, nếu là một bà cô hung ác, trên mặt còn có ria mép… Chỉ nghĩ tới thôi thì đã thấy cả người khó chịu!

Chờ tới lúc nhìn thấy nụ cười tươi tắn ngọt ngào của vị thư ký Tiểu Diệp bên chỗ Diêu Tứ thì Lý Hạo lại càng thêm phiền muộn.

Diêu bộ trưởng cũng thích chạy theo phong trào đấy à? Một bó tuổi rồi mà còn tìm cho mình một thư ký chỉ mới hơn 20.

"Đô đốc, hôm qua vừa mới phá tam hệ Thần Thông, thân thể của ngài còn chống đỡ được sao?"

Nghe Tiểu Diệp hỏi thế, Lý Hạo có chút cảnh giác, bình tĩnh đáp: "Vẫn được, dù là tứ hệ thì cũng không thành vấn đề!"

"Ta biết rồi!"

Tiểu Diệp rất vui vẻ, quả nhiên Lý Đô đốc là một người phi thường, phá tứ hệ mà cũng không sao.

Bộ trưởng đoán sai rồi!

Bên trong phòng, Diêu Tứ bưng tách trà lên uống một ngụm, không nói một lời, có điều trong lòng không khỏi cảm khái trợ lý nhà mình thật là ngốc. Không chỉ Tiểu Diệp mà Lý Hạo cũng có chút ngu xuẩn, ắt hẳn hắn cho rằng Tiểu Diệp đang thăm dò tình báo, nào biết người ta chỉ đơn thuần là sùng bái mà thôi.

Ha ha!

Nữ nhân, ha ha!

Nam nhân, nam nhân trẻ tuổi. . . Ha ha!

Ngay nháy mắt khi Lý Hạo đẩy cửa bước vào, nụ cười trên mặt ông liền biến mất.

Tiểu Diệp rất nhiệt tình, vội vàng đi pha trà, còn quan tâm hỏi thăm: "Đô đốc, ngài uống trà gì?"

"Tùy ý!"

Tiểu Diệp nghe thế liền hào hứng đi lấy lá trà ở trong hộp nhỏ ở tầng dưới chót, thấy vậy Diêu Tứ bất giác hít sâu một hơi.

Nha đầu kia, không được, đó là trà ngon mà ta rất quý, bình thường đến chính ta còn không dám uống nhiều!

Nhìn thấy Tiểu Diệp lấy một đống lá trà lớn, ông thật sự nhịn không được nữa, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Diệp, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có mấy lời muốn nói với Lý Đô đốc!"

"Vâng, vâng!"

Tiểu Diệp không dám nhiều lời, nhìn thoáng qua lá trà còn chưa ngâm nở kia, không thể làm gì khác hơn là đành phải ra ngoài trước, trong lòng nàng cực kỳ tiếc nuối, Lý Đô đốc còn chưa kịp uống trà do ta pha mà.

. . .

Chờ Tiểu Diệp đi rồi, Diêu Tứ lại cầm lấy tách trà lên, uống một hớp lớn, tư thái nhàn nhã chờ nghe xem Lý Hạo muốn nói gì.

Lý Hạo khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn quyết định lấy lý phục người.

"Diêu bộ, trước đó ngài xuất thủ tương trợ khiến Lý Hạo rất cảm kích, cảm thấy Diêu bộ vẫn không quên sơ tâm. Sau trận chiến này, ta có ý nhất thống lực lượng dân gian, chỉnh hợp sĩ khí chi quân, lật đổ sự thống trị bá đạo của Cửu Ti và Hoàng thất. Chỉ vì muốn trở thành Nhân Vương mà bọn họ lại lấy việc mẫn diệt dân trí làm đại giá, đây là việc không cách nào tha thứ!"

Lý Hạo cắn răng nói tiếp: "Cho nên dù biết rõ chính mình không địch lại, ta vẫn muốn liều mạng làm châu chấu đá xe, để bọn hắn biết rằng kế hoạch của bọn hắn sẽ không thể thực hiện!"

“Phi!”

Diêu Tứ nhai một mảnh lá trà, nghiêng đầu phun xuống thùng rác dưới chân, sau đó gật đầu ra hiệu cho Lý Hạo cứ tiếp tục nói.

"Ta lại nghĩ đến, việc này nên để ai dẫn đầu? Tính ra thì Diêu bộ chính là lựa chọn tốt nhất. Hoặc không thì để ta dẫn đầu Võ Vệ quân, Liệp Ma đoàn, hết thảy gia nhập Tuần Dạ Nhân. Diêu bộ chỉ cần giương cờ lên, ta sẽ vì Diêu bộ mà phất cờ hò reo! Mục tiêu duy nhất của chúng ta chính là đẩy ngã Cửu Ti, đẩy ngã Hoàng thất, giết chết tam đại tổ chức, lật đổ phong kiến truyền thống, xây dựng lại trật tự văn minh…"

"Phi!"

Diêu Tứ lần nữa nhổ một ngụm lá trà.

Hai mắt Lý Hạo không khỏi bốc lên ánh lửa. Má nó, ta là đang lấy lý phục người, tới khuyên bảo lão nhân gia nhà ngài, ngài đừng có mà không biết tốt xấu, lẽ nào ngài vẫn còn chưa rõ nắm đấm sắt của ta lợi hại như thế nào?

Diêu Tứ thấy thái độ của Lý Hạo như vậy thì không khỏi nhe răng cười, đoạn hỏi: "Nói thật dễ nghe, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì, vốn liếng gì để hoàn thành mục tiêu? Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người đi theo ngươi là để chịu chết?"

Ông cười lạnh, "Đừng tùy tiện đẩy ta lên quá cao, cũng đừng cho rằng chính mình là vô địch. Lý Hạo, ngươi không yếu, hiện tại song hệ Thần Thông của ngươi rất vững chắc, rất mạnh, nhưng ngươi phải biết là nội tình của Cửu Ti và Hoàng thất đều hết sức thâm hậu. Không nói lần này bọn họ có thể tiến vào tam hệ hay không, cho dù không thể thì ngươi cũng chưa chắc đã địch nổi bọn họ!"

"Khoan bàn đến việc bọn họ đang đứng sau lưng ai, trước hãy nói xem ngươi có tư cách gì để nói mình có thể lật đổ triều đại này?"

"Lẽ nào phải đi theo ngươi chịu chết thì mới tốt?"

"Thứ cho ta nói thẳng, một mình ngươi chết thì không sao, nhưng sao ngươi lại muốn kéo Tuần Dạ Nhân vào vũng bùn?"

Bình Luận (0)
Comment