Diêu Tứ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hạo: "Có lẽ đúng như ngươi đã nói, Diêu Tứ ta là kẻ tham sống sợ chết! Nhưng tối thiểu ta hiểu được một đạo lý, đó là chỉ cần ta không đụng tới Tuần Dạ Nhân, chỉ một mình ta, thế thì chí ít Cửu Ti bọn hắn còn cần người làm việc, sẽ không cố ý đuổi tận giết tuyệt làm gì!"
"Thực lực Lý Hạo ngươi không tệ, nếu vậy tới lúc xảy ra vấn đề, ngươi quay đầu phủi mông một cái chạy về Ngân Nguyệt thì Tuần Dạ Nhân ở đây phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi không nên đem mục tiêu của mình nói quá cao, nói như thể chính mình là Thánh nhân tới cứu vớt bá tánh thiên hạ. Ngươi không phải, ta cũng không phải, nhưng ít nhất ta sẽ không làm liên lụy tới mọi người!"
"Ngươi đã làm liên lụy bao nhiêu người bên cạnh ngươi rồi? Không nói đâu xa, chỉ tính riêng Hồng Nhất Đường thôi, vốn dĩ là võ sư đỉnh cấp, nay lại biến trở thành Siêu Năng Giả Thần Thông, đối với võ sư mà nói, đây chính là ác mộng. . ."
Lý Hạo hừ lạnh một tiếng, ngắt ngang lời ông: "Tiến nhập siêu năng mà là ác mộng? Thế thì xem ra năng lực chịu đựng của Diêu bộ đúng là quá thấp rồi."
Diêu Tứ bật cười, "Ha! Khẩu khí thật lớn! Hay là ngươi cảm thấy ngươi giết được Hồ Khiếu có nghĩa là ngươi mạnh hơn ta? Hồ Khiếu bị ngươi đánh giết ít nhiều cũng do ta quấn lấy đối phương, ngươi sẽ không thật sự cho rằng mình có thể nhẹ nhàng ngược sát gã đấy chứ?"
Lý Hạo nhìn người trước mặt, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Cho nên Diêu bộ một mực không đáp ứng, lý do đầu tiên là do ta quá yếu, thứ hai là cảm thấy ta không cách nào địch nổi Cửu Ti cùng Hoàng thất, thứ ba là vì ta đã bước vào lĩnh vực siêu năng, ngài cảm thấy ta đã hao hết tiềm lực tương lai?"
Diêu Tứ không đáp, lời Lý Hạo nói không sai. Ông không thể để Tuần Dạ Nhân bị Lý Hạo kéo vào vực sâu được.
Lý Hạo tất thua!
Đúng vậy, không phải ông hành động theo cảm tính, cũng không phải bởi vì Lý Hạo muốn đoạt quyền mà ông ngăn cản. Những thứ đó chẳng là cái gì đáng nói. Mấu chốt chân chính khiến ông từ chối là vì Lý Hạo không thể mang đến hy vọng cho mọi người. Đã không có hy vọng, vậy thì cũng chỉ có tuyệt vọng.
Ông muốn bảo vệ Tuần Dạ Nhân!
Những người như Tiểu Diệp đang mù quáng sùng bái Lý Hạo, đây là việc không nên, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại sự.
Lý Hạo bật cười, hắn đã đoán trước được, cho nên lần này tới đây, hắn đã chuẩn bị kỹ càng.
"Diêu bộ, nếu ta có thể đánh bại ngài thì liệu có thể đại biểu cho điều gì đó hay không?"
Diêu Tứ nhướng mày, "Đánh bại ta thì thế nào? Lẽ nào ngươi cho rằng không có ai mạnh hơn ta? Tự ta biết thực lực của mình không yếu, nếu không cởi bỏ niêm phong thì đại khái là mạnh hơn một chút so với kẻ mới bước vào Thần Thông cảnh, còn nếu gỡ bỏ niêm phong một ít thì ắt hẳn có thể so sánh được với người đã ổn định cảnh giới Thần Thông. Nếu lại tiếp tục bỏ niêm phong thêm một ít thì đỉnh cấp Thần Thông nhị hệ cũng chưa chắc là đối thủ của ta. Còn một khi ta làm đứt đoạn khóa siêu năng thì đến tam hệ ta cũng không sợ!"
"Nhưng… Như vậy thì sao?"
Ông cười tự giễu một tiếng: "Hai lần khôi phục gần nhất, kẻ xuất hiện là nhân vật như thế nào, ngươi có biết không?"
“Ta biết!"
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Xé rách hư không, xuyên qua ngàn dặm, là sự tồn tại đỉnh phong! Trên Thần Thông có lẽ còn có cường giả vi diệu khác. Nhưng… thì có sao?"
Diêu Tứ nghiền ngẫm nói: "Ngươi đã biết mà vẫn tự tin như vậy, là bởi vì Chiến Thiên thành à? Lý Hạo, ngươi sẽ không thật sự cho rằng Chiến Thiên thành là chỗ dựa của ngươi đấy chứ? Nên nhớ tự thân Chiến Thiên thành cũng khó bảo đảm chính mình!"
"Không, từ xưa tới nay, chỉ có duy nhất một lần ban đầu ta dựa vào sư phụ của mình, còn lại ta chẳng bao giờ có suy nghĩ phải phụ thuộc, dựa dẫm vào ai. Mệnh là của ta, ta sẽ tự cứu, tự vệ, tự cường!"
Hắn nhìn về phía Diêu Tứ: "Bao gồm cả lần trước. Thứ ta nói thẳng, cho dù chư vị không đến thì ta cũng không sợ! Cửu Ti tuy mạnh, nhưng ta không quan tâm. Ngày đó ta bộc phát là có thể giết Hồ Khiếu, nếu không có những người khác thì ta giết Hồ Khiếu xong sẽ lập tức chạy thoát, lát sau trở lại, lại giết rồi chạy. Ta sẽ trở thành một tên sát thủ âm thầm tồn tại. Đến cùng là ai kiêng kị ai thì cũng chưa biết được đâu."
"Ngày đó chư vị tới viện binh, chỉ có thể nói là đã cho ta cơ hội chính diện tác chiến một lần, nhưng không phải không có chư vị thì ta sẽ lâm nguy."
Diêu Tứ lạnh lùng nói: "Vậy việc chúng ta ra tay là sai lầm?"
"Cũng không phải như thế!"
Lý Hạo nhìn ông, "Chỉ có thể nói rằng, Diêu bộ còn chưa hoàn toàn thờ ơ với thế cục ngày nay. Ngài ra tay không phải là vì Lý Hạo ta, mà là vì thiên hạ này!"
"Nực cười!" Diêu Tứ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện, "Đi ra ngoài!"
Ông không mấy nguyện ý nói chuyện cùng Lý Hạo, gia hỏa này quá mức phách lối, cuồng vọng tự đại!
Xem ra thắng lợi trong trận chiến mới đây đã khiến Lý Hạo tự đắc quá rồi, hắn thậm chí đã quên một việc, đã hơn một lần không phải toàn thắng, nếu không phải Hoàng thất kiềm chế thì lần trước sẽ có rất nhiều võ sư Ngân Nguyệt phải chết.
Lý Hạo nói: "Ta biết suy nghĩ trong lòng Diêu bộ, ắt hẳn ngài đang cảm thấy Lý Hạo ta quá cuồng vọng vô tri. . ."
"Ngươi biết thì tốt." Diêu Tứ nhíu mày: "Người trẻ tuổi có thể tự tin, nhưng tuyệt đối không thể tự đại. Ngươi đã chứng kiến được thiên địa rộng lớn bao nhiêu mà dám lớn lối như thế?"
"Mảnh trời ta nhìn thấy đại khái rộng lớn hơn so với ngài."
". . ."
Diêu Tứ bị chọc cho tức giận, ông buông tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hạo. Nói chuyện với gia hỏa này khiến ông không thoải mái chút nào.
Lý Hạo vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Ta từng gặp tiên tổ một kiếm phá bầu trời! Ta từng gặp Nhân Vương giết Thiên Đế! Ta từng gặp Đế Tôn muốn chiến Thiên! Ta từng gặp rất nhiều rất nhiều cảnh tượng khó có thể hình dung nổi. Cho nên thứ ta kiến thức được hẳn là nhiều hơn, mạnh hơn so với thứ Diêu bộ từng biết."
"Ta cũng đã thấy qua tinh không tan vỡ, vũ trụ vỡ vụn, ta còn thấy rất nhiều cường giả siêu việt, Nhân Vương thích giết chóc, kẻ dưới không thần phục liền bị giết sạch toàn diện… Diêu bộ, ngài nói xem mảnh trời ta biết liệu có rộng lớn không?"
Sắc mặt Diêu Tứ biến hóa, không khỏi kinh ngạc nhìn người đối diện.
Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi cất tiếng: "Ngươi đúng là khiến ta không nghĩ tới, nhưng nếu đã nhìn thấy, đã hiểu được thiên hạ này mênh mông rộng lớn như thế nào, vậy vì sao ngươi còn tùy tiện như thế? Lý Hạo, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta ư? Ta chỉ đang nghĩ, vạn sự đều phải có khởi đầu, không ai nguyện ý làm người khai màn thì đành để ta tới làm! Diêu bộ ngài đã không nguyện ý thì để ta đây đứng ra, có gì không thể?"
Diêu Tứ lạnh lùng chất vấn: "Ngươi cảm thấy ngươi từng thấy qua nhiều cường giả như vậy thì đã có thể xem nhẹ nguy hiểm, xem nhẹ sự uy hiếp của kẻ thù, coi như hết thảy đều không lọt vào mắt ngươi nữa?"
"Không, ta chỉ biết là thực lực của mình vô cùng mạnh mẽ, hiện tại trên đời, ngoại trừ những vị cường giả siêu việt mà ta biết kia ra thì còn ai có thể địch nổi Lý Hạo này?"
"Càn rỡ!" Diêu Tứ nổi giận: "Ngươi có biết lão Cục trưởng của Hành Chính Ti rốt cuộc mạnh đến mức nào không? Ngươi có biết Thiên Tinh Vương lợi hại ra sao không? Ngươi có biết thực lực của Ánh Hồng Nguyệt đã đạt tới cảnh giới gì không? Cái gì ngươi cũng không biết, thế mà ngươi lại dám nói chính mình vô địch?"
Thiên hạ ngày nay, ai dám vỗ ngực xưng mình là vô địch?
Ánh Hồng Nguyệt cũng không dám!
Nhưng Lý Hạo ngươi lại dám nói như thế, là ngươi quá cuồng ngạo hay là vô tri đến mất não?
Lý Hạo mỉm cười.
Hắn chợt vung tay lên, một chiếc gương hiện ra bao phủ bốn phía, trong nháy mắt đã bao trùm luôn cả người đối diện.