Trong lòng Diêu Tứ khẽ giật mình, nhưng ông vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt cất tiếng: "Ngươi muốn làm gì? Dùng võ lực bức bách ta thoái vị cho ngươi lên? Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi! Lý Hạo, dù hôm nay lão phu có phải liều mạng làm đứt gãy khóa siêu năng thì cũng phải cho ngươi biết, cái gì mới thật sự là võ sư đỉnh cấp!"
"Bộ trưởng tất nhiên không phục, không sao cả. Thế thì hãy để Lý Hạo lấy lực phục người đi. Không sai, nói lý không được thì luận võ sẽ càng có sức thuyết phục hơn. Đám võ sư các ngươi ai cũng như ai, lúc nào cũng thích coi thường anh hùng trong thiên hạ!" Lý Hạo cười lạnh một tiếng.
Sau một khắc, dưới sự ngoài ý muốn của Diêu Tứ, tay trái phong lôi, tay phải trong nháy mắt hiện ra Thủy Hỏa thần văn.
Tứ hệ Thần Thông dung hợp quy nhất trong tích tắc.
Kiếm ý hiện ra!
Vô sinh kiếm ý!
Tinh Không kiếm chém xuống, năng lượng tứ hệ bộc phát, oanh!
Diêu Tứ rung động, vội vàng vung quyền đáp trả.
Oanh!
Tiếng nổ lớn bộc phát.
Ầm ầm!
Diêu Tứ bị đánh bay ngược ra sau, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, sau một khắc, ông kinh hãi sờ lên yết hầu, trên đó có một vết cứa không quá sâu, thế nhưng vẫn đủ để huyết dịch không ngừng chảy ra.
Thủy hỏa phong lôi vẫn đang liên tục nổ tung ở trong cơ thể ông, hại ngũ tạng thụ thương cực nặng.
"Phốc!"
Diêu Tứ lại phun một ngụm máu.
Bấy giờ, dư chấn từ trận chiến vẫn đang bắn ra kịch liệt, thế nhưng Diêu Tứ chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý, ông chỉ rung động trừng trừng nhìn Lý Hạo.
Hồi lâu sau, Diêu Tứ khó nhọc cất tiếng: "Tứ hệ. . . Thần Thông!"
"Vì sao. . . Vì sao. . . Ta không cảm giác được bất luận cái gì. . . Thủy hỏa chập chờn. . ."
Ông vừa nói vừa ho khan liên hồi, đau đớn phun ra huyết dịch xen lẫn mảnh vỡ nội phủ.
Lý Hạo tiện tay vung ra một ít Kiếm năng, năng lượng đặc thù ấy nhanh chóng tràn vào thể nội của Diêu Tứ.
Hắn không trả lời câu hỏi của ông, mà là hỏi ngược lại: "Tại sao phải có sóng chấn động?"
"Ngươi. . . Còn có thể dùng kiếm ý. . ."
Diêu Tứ điên cuồng truy vấn: "Vì sao? Vì sao ngươi lại làm được?"
Lý Hạo mỉm cười: "Năng lượng thần bí từ trong khóa siêu năng sinh ra, bản thân khóa siêu năng cũng là lực lượng, ta dùng lực lượng của mình để phát huy ra kiếm ý thì có gì không thể? Ai nói siêu năng thì nhất định phải yếu? Ai nói siêu năng chi lực chỉ có thể đến từ vật phẩm bên ngoài? Ai nói ta không thể dẫn năng lượng siêu năng nhập thể, sau đó luyện hóa một phen để cho bản thân thuận tiện sử dụng? Võ sư có thể mở tân võ chi đạo, vậy vì sao Lý Hạo ta lại không thể tiến thêm một bước trên con đường của Siêu Năng Giả?"
". . ."
Diêu Tứ yên lặng, gian nan bò lên, ông vẫn ho khan không ngớt.
Thời khắc này, ngoại trừ ngây người rung động tuyệt đối trước thực lực cũng như những lời Lý Hạo vừa nói, thì ông hoàn toàn không có phản ứng gì, càng không biết phải nói thế nào.
Tuy ông vẫn chưa cởi bỏ niêm phong, nhưng chí ít thì ông cũng có Thần Thông chi lực, thế mà suýt chút nữa đã bị một kiếm của Lý Hạo giết chết. . . Không, nếu không phải ban nãy Lý Hạo thủ hạ lưu tình thì chắc chắn ông đã ngã xuống.
Diêu Tứ tự biết, dù chính mình triệt để cởi bỏ niêm phong, thậm chí là làm đứt gãy khóa siêu năng thì cũng chưa chắc có thể địch nổi Lý Hạo.
Tứ hệ Thần Thông chi lực!
Ông cười khổ một tiếng.
Lý Hạo có nói, hiện tại trên đời này không ai có thể địch nổi hắn. Khi đó ông còn phản bác, rất nhiều người thậm chí không cần cởi bỏ niêm phong thì cũng có thể trấn áp Lý Hạo.
Sau đó Lý Hạo đã dùng một kiếm chứng minh cho ông thấy, ông sai rồi!
Mấu chốt ở chỗ, võ lực cường đại của hắn không phải là thứ khiến ông khiếp sợ, mà thứ khiến ông khiếp sợ là Lý Hạo đã mở ra một con đường riêng, một con đường hoàn toàn mới.
Hắn dẫn năng lượng siêu năng nhập thể, sau đó bộc phát năng lượng ra từ trong chính nội thể của mình.
Diêu Tứ không dám tin tưởng, nhưng vừa rồi ông đã tận mắt chứng kiến, ông không thể không tin tưởng.
"Cái này. . . Là lão sư của ngươi chỉ điểm cho ngươi sao?"
"Không, lão sư ta không biết, đương nhiên lão sư đã cung cấp rất nhiều mạch suy nghĩ có ích cho ta, hơn nữa còn có Chiến Thiên thành cũng như rất nhiều người khác đều cung cấp cho ta những lối tư duy rất mới mẻ, rất thú vị. Ta chỉ là dựa theo suy nghĩ của chính mình để cải biến thử một ít. Sự thật chứng minh. . . Ta cải biến và thử nghiệm hết sức thành công!"
Lý Hạo mỉm cười, hỏi lại: "Diêu bộ, ngài nghĩ Lý Hạo ta đã phế đi rồi à? Từ lúc ta bắt đầu luyện võ đến nay chỉ mới ba năm! Nghiêm khắc mà tính mốc thời gian trở thành võ sư thì cũng chỉ mới ngoài bốn tháng. Ngài nói xem, ta có tư cách tranh đấu với những người như Ánh Hồng Nguyệt hay không?"
Diêu Tứ yên lặng không đáp.
Có sao?
Đương nhiên là có!
Khoan bàn đến những cái khác, chỉ tính riêng một chiêu dẫn dắt năng lượng siêu năng, thu liễm nhập thể, không có chút gợn sóng chập chờn nào thì đã đủ khiến ông kinh hãi.
Tên này thật đáng sợ!
Đúng là lợi hại!
Nếu còn không có vị lão cổ đổng nào xuất hiện, thế thì trong thiên hạ hiện nay, liệu có mấy người có thể địch nổi tứ hệ Thần Thông?
Vị kia của Hành Chính Ti?
Hay là vị kia của Quân Pháp Ti?
Hoặc là Thiên Tinh Vương?
Ánh Hồng Nguyệt?
Vô luận như thế nào, ông không dám khẳng định Lý Hạo là kẻ vô địch thiên hạ, nhưng ông có thể chắc chắn người có khả năng địch lại hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quả thật hắn có tư cách để cuồng vọng!
Không đúng, kẻ vừa có thực lực lại vừa có thiên phú cao như thế thì không phải là cuồng vọng, mà là tự tin.