Diêu Tứ hít sâu một hơi, chậm rãi cất tiếng: "Chỉ có một mình ngươi có thể làm như vậy, hay là… con đường này ai cũng có thể bước lên?"
"Chỉ cần có khả năng dẫn nhập thì đều được thôi. Nhưng tạm thời ta còn chưa thấy con đường phía trước, cho nên ta không đề nghị mọi người lập tức học theo. Chính ta cũng không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nhưng tối thiểu thì. . . Ta đã bước ra ngoài, bước ra khỏi lối mòn tu luyện của mọi người!"
Đúng vậy, ngươi đã bước ra ngoài.
Diêu Tứ thở dài, thân là võ sư đỉnh cấp, ông đã đọc qua rất nhiều sách, nhìn thấy rất nhiều thứ không tưởng, thế nhưng lúc này ông vẫn bị đả kích.
Nếu chỉ xét đơn thuần khía cạnh võ lực thì đương nhiên không đủ để ông tâm phục, thế nhưng… Lý Hạo đây là xây dựng một con đường tu luyện hoàn toàn mới.
Đây được coi như là tân đạo, đúng không?
Ông không biết, nhưng ông biết rằng, chỉ khi nào tất cả mọi người đều có thể cùng đi theo con đường của Lý Hạo thì đó mới được xem là con đường, bằng không thì chỉ là cơ duyên riêng, phương thức tu luyện riêng biệt của Lý Hạo.
Thời khắc này, trong lòng ông hết sức rối loạn.
Lý Hạo lại nói: "Diêu bộ, chỉ cần dám làm thì hoàn toàn có thể thực hiện! Ta muốn thống lĩnh Tuần Dạ Nhân, còn xin Diêu bộ ủng hộ!"
Diêu Tứ yên lặng một hồi, bỗng nhiên thở dài: "Ngươi hãy đáp ứng ta, trừ phi ngươi có nắm chắc, bằng không thì đừng mang theo mọi người cùng đi chịu chết."
"Ta không cách nào đáp ứng yêu cầu này. Nếu ta nói chắc chắn hoàn toàn thì đó chỉ là lời viển vông, ta chỉ có thể cố gắng chu toàn hết thảy, gia tăng tỷ lệ thành công lên cao nhất. Chứ ngay từ đầu khi bàn tính mà đã nghĩ đến việc nắm chắc không chút sai sót thì đấy chỉ là lý luận suông!"
Diêu Tứ ngẩn người nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo lại nói: "Diệu bộ cũng đừng trách ta không nhận lời. Huống chi, mọi người đều biết đi theo Lý Hạo ta thì nguy hiểm thập phần, ta cũng sẽ không ép uổng bất kỳ ai, hết thảy đều dựa trên tinh thần tự nguyện. Vì chính mình, vì người nhà, vì thân nhân, vì bằng hữu, vì hậu thế mà phấn đấu. Ta cũng đâu yêu cầu bọn họ chiến đấu vì Lý Hạo này? Bằng không nếu là như vậy… Tuần Dạ Nhân cũng chẳng có gì ghê gớm!"
"Hay là Diêu bộ cảm thấy, cái danh Thiên Tinh Vương này rất đáng tiền? Nói thật, trong mắt ta thì nó không đáng một đồng! Chỉ là nếu không ai có thể làm, không ai làm được tốt, vậy thì ta nguyện ý đứng lên làm người dẫn đầu. Diêu bộ ngẫm lại xem, trong thời cuộc hiện tại, ngoài ta ra thì còn ai?"
Ngoài ta ra thì còn ai?
Diêu Tứ hơi chấn động, khẩu khí của giả hỏa này vẫn luôn lớn lối như thế, nhưng trải qua một kiếm mới rồi, ý nghĩa đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Diêu Tứ ngập ngừng: "Ngươi. . . Ngươi muốn ta làm thế nào?"
"Để Tuần Dạ Nhân gia nhập Thiên Tinh phủ Đô đốc!"
Lý Hạo nghiêm túc nói: "Ta muốn mở ra thêm một Ti! Không cần đặt cái danh tự đặc biệt nào, cứ trực tiếp gọi là Thiên Tinh phủ Đô đốc. Nhưng trên ý nghĩa thực tế thì đây chính là Ti thứ mười. Diêu bộ vẫn như cũ là bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, thế nhưng chủ thứ sẽ chuyển biến, Tuần Dạ Nhân sẽ trở thành cơ cấu trực thuộc bên dưới Thiên Tinh phủ Đô đốc!"
Lòng Diêu Tứ đắng chát. Ông hỏi: "Ngươi không sợ ta tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài sao?"
"Không!" Lý Hạo ngạo nghễ đáp: "Lý Hạo mà ngài thấy hôm nay vẫn còn là Lý Hạo của ngày mai ư? Lý Hạo mà ngài gặp mấy ngày trước vẫn còn là Lý Hạo của hôm nay à? Lý Hạo của bốn tháng trước mà so với Lý Hạo hiện tại thì so như thế nào? Luôn có người cứ thích tự cho rằng đã biết rõ tường tận mọi thứ về ta. Không đâu Diêu bộ, chờ bọn hắn chân chính thấy được rõ ràng về ta thì bọn hắn đã chết!"
"Ta muốn quét dọn toàn bộ những kẻ không nghe lời! Cái gì mà Cổ Yêu thực, Cổ Yêu thú, thậm chí cường giả cổ xưa? Có người nói với ta rằng, những cường giả còn lưu lại đến bây giờ, nếu không phải là đào binh, nếu không phải là trên người có nhiệm vụ riêng, nếu bọn họ còn nhớ rõ sơ tâm của mình thì sẽ không đối nghịch với ta. Còn nếu đã đối nghịch với ta thì ta sẽ quét sạch hết bọn chúng vào đống rác!"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời: "Người thời nay chưa hẳn đã không bằng người thời xưa. Bọn họ có thể làm được thì chúng ta cũng có thể! Gửi gắm hi vọng vào việc thời kỳ cổ văn minh khôi phục để làm gì? Vì sao không nghĩ đến chuyện tìm cách siêu việt cảnh giới của bản thân? Tuy rằng rất khó, nhưng chẳng lẽ là vì khó nên sẽ bỏ cuộc, không muốn thực hiện hay sao? Hết thảy đều chỉ mới là bước khởi đầu. Vì sao Cửu Ti cùng Hoàng thất đều chỉ muốn đi lên con đường của cổ nhân, trở thành sự tồn tại như các vị Nhân Vương năm xưa?"
Diêu Tứ không đáp.
Hồi lâu sau, ông mới thở dài một hơi nặng nề, "Lòng tham lớn thì chí hướng cũng lớn. . . Thế nhưng mà. . ."
"Không có thế nhưng gì cả!"
Lý Hạo lắc đầu: "Khi ngài nói ra mấy chữ ‘thế nhưng’ này cũng có nghĩa là ngài đang do dự, chần chờ! Võ sư không nên như thế! Võ sư tu tâm, tâm nên hướng về Đạo mới phải!"
Lòng Diêu Tứ càng thêm đắng chát, thân là võ sư đỉnh cấp, nhưng bây giờ ông lại bị một tên tôn tử lên mặt dạy dỗ.
Ông thở hắt ra, gật đầu, "Được rồi, ta có thể đáp ứng ngươi, có điều Tuần Kiểm Ti bên kia thì. . ."
"Đàm luận trước, nếu không đồng ý thì cứ mặc kệ. Tuần Kiểm Ti dám đến gây chuyện thì ta liền giết bọn chúng, chấn nhiếp Cửu Ti!"
". . ."
Diêu Tứ câm nín, ông không nói gì thêm về vấn đề đó nữa, chỉ cười khổ bảo: "Truyền thêm cho ta một ít Kiếm năng đi, thương thế của ta còn chưa lành, ngươi ra tay quá nặng rồi."
"Lấy lý phục người không được thì ta đành phải lấy lực phục người! Ngoại giao trước, quân sự sau, dù sao so với nói suông thì cũng tốt hơn mà."
Lý Hạo truyền một ít Kiếm năng vào thể nội của Diêu Tứ, lại đưa cho ông vài giọt Sinh mệnh chi tuyền.
Diêu Tứ cũng không khách khí, trực tiếp nhận hết.
Giờ phút này, lời gì ông cũng không muốn nói, vốn điệu thấp ẩn giấu nhiều năm, nay ông lại bị một người trẻ tuổi lôi lên mặt nước, liên tục vả mặt hai lần.
Diêu Tứ quyết định, lần sau ông chẳng tùy tiện phát biểu gì nữa, bằng không có khi lại bị người vả mặt.