“Mang đi!”
Ngoài cửa, Lưu Long chờ đợi một lúc, không có chờ đến bất kỳ kết quả gì, ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chóng rút lui, mang theo Mộ Tiểu Dung, biến mất tại chỗ.
Tứ phía, một số người vây xem đều có chút kinh ngạc.
Nội Vụ Ti…lại có thể không quản!
Vào lúc này, bốn phương tám hướng, Tuần Dạ Nhân và Võ Vệ Quân đều đang được điều động.
Từng vị quý tộc, bị bắt lần nữa!
Một nơi trước của Vương phủ.
Đương triều Định Sơn Vương, người mặc vương bào, sắc mặt lạnh lùng. Trước cửa Vương phủ của hắn, lúc này tụ tập rất nhiều người.
Hồ Thanh Phong nhìn có vẻ nhát gan nhưng…. Cuối cùng hắn vẫn cắn răng, giận dữ hét: “Định Sơn Vương, ngươi muốn bao che cho người trong vương phủ của ngươi sao? Chỉ là một con trai của tổng quản, ngươi muốn chống lại pháp luật?”
Định Sơn Vương chỉ trầm mặc.
Hắn không muốn đồng ý. Đây là quét sạch mặt mũi của hắn, nhưng mà… trước đó hoàng thất có tin tức để hắn phối hợp.
Hắn muốn nói, làm loạn!
Làm như thế, uy nghiêm của hoàng thất còn đâu?
Có thể vị trong cung kia, tựa hồ hi vọng nhìn thấy cục diện như vậy. hắn nhìn về phía hoàng cung, thở dài một tiếng, hoàng huynh, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì?
Bình Nguyên Vương chết rồi, Nội Vụ Ti ngươi cũng mặc kệ. Bây giờ, trước của vương phủ, đã bị người ta đánh đến tận cửa rồi.
Lý Hạo đang quét mặt mũi Cửu Ti, cũng đang quét mặt mũi hoàng thất.
Nhất định khiến thiên hạ đại loạn mới tốt ư?
Hắn thực sự không hi vọng kết quả như vậy lắm. Vương triều, dù sao cũng là do bọn hắn đánh hạ, là thiên hạ của bọn hắn. Mà vị hoàng huynh kia, dường như muốn lật đổ để làm lại từ đầu, hoàn toàn lật đổ, rồi làm lại, làm trung hưng chi chủ còn không đủ, hắn thậm chí hi vọng trở thành nhất quốc chi quân!
Nếu không, không có cách nào giải thích tất cả những điều này.
Vị hoàng huynh kia, không chỉ làm suy yếu Cửu Ti, cũng đang làm suy yếu một số thế lực của hoàng thất. Một số thế lực của hoàng thất hi vọng khôi phục, đều đang bị suy yếu, bởi vì hoàng huynh của hắn….có thể hi vọng bắt đầu lại tất cả.
Thực sự là… hùng tâm tráng chí!
Hắn không biết là mỉa mai hay thất vọng, hắn tự giễu cười một tiếng, liếc nhìn vị tổng quản đang căng thẳng bên cạnh, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Đưa mọi người ra ngoài!”
“Vương gia!”
Lão tổng quản trung thành tuyệt đối, vẻ mặt tức khắc kinh sợ, có một chút tuyệt vọng.
Định Sơn Vương nhìn hắn, hồi lâu, truyền âm nói: “Ý kiến của hoàng thất!”
Lão tổng quản tái mặt trong phút chốc, hắn bị vứt bỏ rồi sao?
Như vậy đó!
Bình Nguyên Vương, không phải cũng nói chết thì chết sao?
Huống chỉ, chỉ là con cháu của nô bộc thôi.
Một lát sau, một thanh niên bị kéo ra, thanh niên nhìn cha của mình, cúi đầu, cắn răng, không nói gì.
Ăn nhờ ở đậu, chính là như vậy.
Khi hắn trốn, là vương phủ kêu hắn trốn, hắn không muốn trốn, cũng không dám trốn.
Nhưng vương phủ nói, không có việc gì!
Lý Hạo còn dám đắc tội hoàng thất?
Bây giờ…lại ở trước mặt vương gia bắt mình, ai có thể nói gì?
Yên lặng rời đi cùng Tuần Dạ Nhân, bị mang lên gông xiềng. Thanh niên quay đầu nhìn thoáng qua lão phụ, đau thương cười một tiếng, chuyến đi này… chắc là bản thân không về được nữa, dù cho hắn cũng người khác không giống nhau. Hắn biết bản thân có tội.
Lý Hạo chưa chắc sẽ tha cho hắn.
Mười ngày sau…có thể giải quyết Lý Hạo sao?
Lại phải chờ sao?
Sau khi chờ đi chờ lại, lần này cũng nói không có việc gì, kết quả 300 cái đầu vẫn đang treo lơ lửng ở Bắc Thành!
Hắn đau thương cười một tiếng, không nói gì thêm.
Hắn thật muốn rống to nói cho Lý Hạo biết, trong hoàng thành này có bao nhiêu quý tộc vô tội?
Nhưng mà…. Hắn không dám.
Cho dù biết mình sắp chết, hắn cũng không dám hét lên điều này.
“Lý Hạo…”
Lẩm bẩm trong lòng một tiếng, Lý Hạo, ngươi đủ ác!
Cho dù ngươi chết rồi, có lẽ cũng sẽ không ai quên được ngươi, nhưng hiện tại xem ra…thành Thiên Tinh lớn như vậy, ngược lại là Lý Hạo mới có chút thú vị.
Giờ khắc này, bốn phương tám hướng, số lượng lớn Võ Vệ Quân cùng Tuần Dạ Quân hành động.
Từng vị quý tộc, bị truy bắt lần nữa!
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chấn động tứ phương.
Phủ Đô Đốc Thiên Tinh, còn chưa chính thức khai phủ đâu.
Lần trước, mọi người cứ tưởng như vậy là đã qua, nhưng giờ xem ra... không phải.
Trên con phố dài, có người nói nhỏ: "Nội Vụ Ti, Vương phủ, Công phủ, Hầu phủ... Những kẻ chạy trốn lần trước đều bị bắt lại. Lần này... sẽ bị chém đầu không?"
“Không hiểu rõ.”
“Nhưng mà… vị này thật hung, mới mấy ngày, lần trước giết nhiều người như vậy, tưởng như vậy là kết thúc rồi…đây là…tiết tấu muốn làm đến cùng à?”
“Lần này…sẽ không…sẽ không bùng nổ chiến tranh nữa chứ?”
“Không rõ.”
“…”
Mọi người xì xào bàn tán, so với lần trước có chút mong đợi, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Như vậy…thật sự tốt sao?
Thực ra bọn họ hi vọng Lý Hạo chậm rãi đi, thật sự, cho dù bọn họ có chút thất vọng, lần trước có một số người chạy thoát, nhưng... Lần trước không phải giết một đám quý tộc sao?
Gần đây quý tộc đều khiêm tốn nhiều.
Thực ra, bọn hắn thấy được sự thay đổi, cũng cảm thấy….tàm tạm rồi.
Đúng thế, chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Cho nên, bọn hắn đang nghĩ, chỉ cần có Lý Hạo ở, chính là một cái trấn áp, thực ra cũng tốt.
Nhưng mà Lý Hạo ngóc đầu lại.
Hắn cảm thấy lần trước còn chưa làm thành công. Lần này, hắn muốn hoàn toàn đứng vững gót chân, hoàn thành mục tiêu mà lần trước chưa đạt được.
“Học viện Võ Đạo Thiên Tinh…các ngươi đã nghe chưa?”
“Ừ.”
“Để hài tử trong nhà đi?”
“Cái này… quá…quá nguy hiểm rồi đi?”
“....”
Mọi người thấp giọng nói, đến Học viện Võ Đạo Thiên Tinh để học võ?
Cái này cũng quá đáng sợ rồi!
Một khi Lý Hạo chết rồi, cái này... sẽ bị xử lý.
Mọi người vẫn không dám.
Đúng vậy, không dám.
Dù có mong chờ đến mấy cũng không dám làm.
Và tại thời điểm này, cũng có người dám.
Trong một nơi ở đại viện, có người hô hào: “ Ta muốn đi học viện Võ Đạo Thiên Tinh báo danh”.
Đi cái rắm! Đi chịu chết sao? Người đừng nhìn vào phủ Đô đốc Thiên Tinh hiện tại, nhưng… để ta nói cho ngươi biết, Đại Quý tộc người ta có thể đứng sừng sững không ngã 200 năm. Ngươi cho rằng phủ Đô Đốc Thiên Tinh có thể trấn áp được bọn họ sao? Ngươi dám đi, vậy thì đánh gãy chân của ngươi.”
“Cha, không liều một lần, cả một đời sẽ giống như nguoiw sao? Làm một thương nhân nhỏ. Nơi này dâng lễ, nơi đó dâng lễ, quanh năm suốt tháng gặp người liền quỳ, gặp người liên bái…”
“Tên nghịch tử này, ta còn không phải vì ngươi. Ít nhất bây giờ chúng ta còn có ăn, có mặc, ngươi…”
“Đây không phải điều ta muốn! Ta chỉ muốn đường đường chính chính ngẩng đầu đi, cho dù chết, cũng muốn chết có tôn nghiêm một chút!”
“Tôn nghiêm có thể làm cơm ăn à? Chuyến đi này không sao, một khi học viện Võ Đạo Thiên Tinh không còn nữa…chúng ta có thể sẽ không còn nữa.”
Thanh niên trầm mặc.
Nếu như chỉ có một mình, hắn nhất định sẽ cố chấp, nhưng mà... Cha nói đúng, một khi Lý Hạo thật sự bị tiêu diệt, vậy trong nhà phải làm sao?