Chương 126: Hy Sinh Ngân Thành?
"Nhanh lên! Thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì nhanh chóng chạy tới! Hẳn là chúng nghĩ những tên quỷ diện này đã đủ để bắt chúng ta!"
"Rõ!"
Cả ba cấp tốc lao nhanh trong bóng tối.
Tốc độ của Trần Kiên là chậm nhất, chậm hơn Lý Hạo một chút.
Dù gì anh ta cũng bị trúng đạn, vết thương vẫn còn đang chảy máu, chạy được một lúc, Trần Kiên bèn đề nghị: "Các ngươi đi trước đi, ta sẽ ở phía sau bọc hậu! Trước hết mai phục ở đây, nếu có người đuổi kịp thì ta sẽ giết chúng!"
Anh ta quá chậm, thậm chí còn không bằng Lý Hạo, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả Liễu Diễm và Lý Hạo sẽ bị kéo chậm theo, liên lụy tới hai người. Cho nên tốt hơn hết là nên lưu lại phục kích.
Còn về việc rời đi... anh ta hoàn toàn không nghĩ tới.
Nhiệm vụ của đội săn quỷ còn chưa hoàn thành, nếu dám bỏ đi thì anh chính là kẻ đào ngũ.
Lúc này, Lý Hạo chợt vỗ vỗ đầu, như thể vừa mới ngộ ra chuyện gì đó. Hắn đột ngột vươn tay túm lấy anh ta, một luồng khí ấm áp lao thẳng về phía cơ thể Trần Kiên, khiến Trần Kiên bất giác rùng mình một cái.
"Không sao đâu, là nội lực đặc biệt mà lão sư truyền cho ta!"
Trần Kiên nghi hoặc nhưng không nói gì.
Rất nhanh anh ta đã cảm nhận được sự lợi hại của luồng năng lượng ấy, vết thương ê ẩm sau mông đã không còn đau nữa, một lượng lớn nội lực tiêu hao lúc trước cũng nhanh chóng được khôi phục.
Lý Hạo có bí mật!
Đương nhiên, anh ta không quan tâm, cũng không có hơi sức đâu mà quan tâm. Ai mà chẳng có bí mật riêng.
Giờ khắc này, sắc mặt Trần Kiên dần dần hồng hào và hưng phấn trở lại.
Xem ra anh có thể tiếp tục đi theo mọi người rồi!
Nội lực bắt đầu khôi phục, vết thương cũng ngừng chảy máu, lúc trước toàn thân có chút yếu ớt, nhưng bây giờ khí lực đã dần có xu thế khởi bước.
Liễu Diễm phía trước không nói gì, nàng chụp lấy tay Lý Hạo, kéo hắn chạy nhanh, "Cho ta một ít, miễn khiến bản thân tiêu hao quá lớn!"
Di chuyển với tốc độ cao như vậy, không có bổ sung thì nàng cũng khó lòng chịu nổi.
Về phần tìm xe để đi nhờ... hiện tại là nửa đêm, hơn nữa còn đang ở ngoại thành, dù tìm được thì mục tiêu cũng quá lộ rõ.
Lý Hạo không nói gì, một tay bám vào Liễu Diễm, tay kia giữ chặt cánh tay múp míp của Trần Kiên.
Cả ba tạo thành một hàng, Lý Hạo ở giữa, như thể bị hai người lôi kéo mà chạy. Hiện tại hắn chịu trách nhiệm truyền tinh quang năng cho cả hai.
Bây giờ không phải là lúc để kiêng dè những điều này.
Nếu hôm nay thất bại, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Nếu thắng, bọn họ cũng là đồng đội sống chết có nhau, chỉ là chút tinh quang năng mà thôi, Lý Hạo đã kiếm cớ, bọn họ có tin hay không thì tùy.
Lúc này Lý Hạo còn đang suy nghĩ chuyện khác, đột nhiên hắn hỏi: "Lão đại thật sự không có cách nào thăng cấp siêu năng hay là do ông ấy chưa muốn thăng cấp?"
“Không có cách nào!"
Liễu Diễm vừa chạy vừa đáp: "Ai lại ngốc đến mức chưa muốn thăng cấp? Đừng suy nghĩ nhiều! Anh ta không phải là Viên Thạc, thế nên cơ hội thăng cấp vốn không ít, Tuần Dạ Nhân cũng nguyện ý cho anh ta nhiều cơ hội. Có điều bọn họ cũng có yêu cầu, đó là sau khi tấn cấp, đội trưởng buộc phải ở lại trấn thủ Bạch Nguyệt Thành. Bởi vì lão đại đã là Phá Bách cao đoạn, nếu thăng cấp siêu năng thì rất có thể sẽ trở thành tồn tại cấp Nhật Diệu, hơn nữa lão đại tiêu hao của bọn họ quá nhiều, hiển nhiên Tuần Dạ Nhân sẽ muốn anh ta phải cống hiến ngược lại cho mình.Nhưng lão đại không nguyện ý, vì vậy anh ta đã tự mình rời khỏi Tuần Dạ Nhân, quay về đây!"
"Phía hành tỉnh bên kia hy vọng sẽ thu hẹp phạm vi phòng thủ, bao gồm cả Ngân Thành, một số thành phố sẽ bị bỏ lại, di dời một bộ phận người và tài sản về các đại thành. Ý của Tuần Dạ Nhân là tốt nhất nên cho các tổ chức siêu năng kia một số thị thành và nhân khẩu, đồng thời công nhận quyền cai trị của chúng!"
Lý Hạo giật mình.
Công nhận?
Là ý gì?
Liễu Diễm vừa chạy, vừa nhỏ giọng giải thích: “Các tổ chức siêu năng hiện tại vô pháp vô thiên. Một trong những lý do là ngươi không biết căn cứ của chúng ở đâu, chúng có bao nhiêu người và mạnh đến mức nào!"
“Nhường ra một số tòa thành, thậm chí nếu cần thì có thể cho chúng hẳn một hành tỉnh! Để chúng lập quốc! Thứ nhất, có kẻ dưới liên lụy thì chúng sẽ kiêng dè hơn khi ra tay với người thường. Thứ hai, có đại bản doanh, càng dễ đả kích chính xác hơn! Thứ ba, để chúng lập quốc thì một số vũ khí có tính hủy diệt cả thành sẽ có hiệu lực, thay vì bây giờ, các Siêu Năng Giả muốn đến thì đến muốn đi thì đi..."
Lý Hạo suy nghĩ một chút, hai mắt tỏa sáng, ngẫm lại thì đúng là chuyện tốt!
Theo những gì Liễu Diễm nói thì quả thật tính toán của Tuần Dạ Nhân rất ổn.
Các tổ chức siêu năng vô pháp vô thiên cũng bởi vì sự bí ẩn và tự do, một khi chúng lập quốc, ngược lại bọn chúng sẽ bị nhiều thứ hạn chế, làm vướng tay vướng chân.
Khi đó, nếu bọn chúng cứ tiếp tục hành xử không kiêng dè, thì quan phương có thể dùng đại bác bắn phá, tung ra vũ khí hủy diệt cả thành.
Tuần Dạ Nhân nghĩ hay lắm!
Đúng lúc Lý Hạo nghĩ như vậy, Liễu Diễm lại nói: "Đây là xu thế chung, không thể thay đổi! Chiến lược đúng đắn, kế hoạch cũng không tệ, ta và lão đại thực sự không có năng lực chống lại, cũng không thể chống lại... Nhìn chung, điều này có lợi cho sự ổn định xã hội, ổn định những nhân tố không an phận kia!"
"Nhưng Lý Hạo, ngươi phải nhớ một điều... Lập quốc cần nhân khẩu, nhân khẩu từ đâu mà đến? Chính phủ hiện tại là do người dân thường lập nên họ mới quan tâm đến kẻ dưới, sẵn sàng bảo vệ con dân của mình. Nhưng ngươi cho rằng Siêu Năng Giả của các tổ chức siêu năng sẽ quan tâm sao? Chúng sẽ làm như chúng ta sao? Yêu thương, cảm thấy có trách nhiệm, thậm chí là bảo hộ người dân bình thường dưới trướng?”
“Không đâu! Cho nên nơi nào được giữ lại, ai được giữ lại... Kỳ thực, cũng có nghĩa là những người đó đã bị quan phương bỏ rơi!"
Điều gì sẽ xảy ra với những người dân bình thường khi sống dưới sự cai trị của các tổ chức siêu năng?
Không ai biết được!
Có thể ngươi sẽ sống hạnh phúc, có thể ngươi sẽ sống như luyện ngục, không thể nói trước được tương lai ra sao, nhưng rõ ràng là thật bất công đối với những người bị quan phương bỏ lại phía sau.
Bất quá… bọn họ có thể làm được gì?
Hết thảy những gì Lưu Long đang làm là để ngăn Ngân Thành trở thành tòa thành bị bỏ rơi, bởi vì Ngân Thành nằm ở rìa của hành tỉnh, vị trí chiến lược của nó không quan trọng, tòa thành nhỏ, dân số ít, một khi bị chọn làm tốt thí… Ngẫm lại cũng rất có lợi !
Có thể kiềm chế một ít tổ chức siêu năng, tính ra thì lợi nhiều hơn hại.
Có điều Lưu Long không muốn cứ thế thẳng tay từ bỏ Ngân Thành.
Vì vậy, ông ta thà rằng tự mình quay về đây, mạo hiểm săn lùng Siêu Năng Giả, từ từ thăng cấp, lúc đó mới có thể bảo toàn Ngân Thành không bị chọn làm vật hy sinh. Nếu bị chọn, xem như toàn bộ Ngân Thành sẽ biến thành một khu tự trị của siêu năng.
Tới lúc ấy, một khi chiến tranh nổ ra, Ngân Thành sẽ là nơi ngăn chặn tổ chức siêu năng của chính quyền, vũ khí hủy diệt thị thành có thể được sử dụng bất cứ lúc nào, cứ thế trút xuống đầu những người dân Ngân Thành.
Tất cả những điều đó, đến tận giờ phút này Lý Hạo vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thấu đáo.
Nhưng các quan chức cấp cao ở Ngân Thành, hoặc tuần sát sứ của Tuần Dạ Nhân thì đều nhất thanh nhị sở.
Việc thành lập đội săn quỷ cũng vì yếu tố này.
Lý Hạo vẫn đang nghiền ngẫm những thông tin mình vừa nghe được, Liễu Diễm không muốn nhiều lời thêm. Ba người vẫn đang miệt mài lao như bay trong màn mưa đêm, cố sức khiến động tĩnh càng nhỏ càng tốt.
Nơi này cách điểm hẹn đã thỏa thuận của họ còn hơn mười cây số.
Cho dù đều là võ sư, nhưng trong hoàn cảnh hơn mười cây số như vậy thì cũng cần mất không ít thời gian mới tới nơi được.