Chương 125: Dọn Dẹp
Trời tối sầm.
Mùi máu tanh thoang thoảng khắp tứ phía.
Lý Hạo và Liễu Diễm mặt đầy máu, mưa càng lúc càng nặng hạt, nhanh chóng rửa sạch vết máu trên thân hai người, cũng thuận tiện cuốn trôi dòng máu ướt đẫm mặt đất xung quanh.
Một vị Phá Bách, chín tên Trảm Thập, trọn vẹn mười vị võ sư, cứ như vậy ở đây lại bị ba Trảm Thập khác phản sát không minh bạch!
Liễu Diễm còn chưa hoàn hồn trở lại, nàng máy móc sửa sang thanh đao trong tay, đồng thời len lén liếc nhìn Lý Hạo.
Ánh mắt có phần cổ quái!
Không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng trong đôi mắt đó dường như có sự nhiệt tình và phấn khích lạ thường.
Trận chiến này, Lý Hạo đã phát huy ngoài sức tưởng tượng!
. . .
Mưa như trút nước.
Liễu Diễm đâm hết nhát đao này đến nhát đao khác, kể cả tên quỷ diện Phá Bách đã quỳ gục đưới đất kia, nàng đều nhất nhất thêm đao, sợ rằng bọn chúng chưa chết.
Đây là kinh nghiệm thực tiễn!
Trên chiến trường mà không ra đòn kết liễu thì hoàn toàn có thể xuất hiện tình huống bị người ta quay ngược phản sát, nhất là từ khi siêu năng xuất hiện, có những siêu năng lực đặc biệt thậm chí khiến trái tim có thể tạm ngừng đập. Thế nên mỗi khi đối phó với Siêu Năng Giả, bọn họ chỉ hận không thể đốt chúng ra tro.
Hồi lâu sau, Liễu Diễm mệt tới mức thở dốc, nàng nằm vật ra đất, mặc cho mưa xối thẳng vào mặt mình, gột rửa sạch sẽ mồ hôi và máu tanh của kẻ địch.
Nàng cứ thế vừa thở dốc vừa gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hạo, như thể đây là lần đầu tiên nàng biết hắn.
Trong trận đấu với Chu Hạ trước đó, Lý Hạo đã có biểu hiện cực kỳ máu lạnh, nhưng lần này, phải biết rằng bọn họ đang ở thế bất lợi và đang ở trong nghịch cảnh.
Trong hoàn cảnh như vậy mà cái tên vừa bước vào cảnh giới Trảm Thập ấy lại thực sự muốn phản sát.
Hơn nữa... hắn còn thành công!
Nếu tên quỷ diện Phá Bách không bất cẩn, không khinh thường Lý Hạo và sự liên thủ của ba người ở đây, thì chắc hẳn người đang nằm gục dưới đất là chính Liễu Diễm, Lý Hạo và Trần Kiên.
Trần Kiên lúc này cũng rất bối rối, anh ta bị thương.
Trước đó anh ta phòng ngự từ phía sau, những tên quỷ diện này lại mang theo súng nên anh ta đã trúng đạn, tuy nhiên nhờ da dày thịt béo, hơn nữa còn bị bắn vào mông, nên bây giờ anh ta liền tự mình xử lý vết thương rồi gắp đạn ra, như thể không hề cảm nhận được đau đớn, cứ thế nhìn chằm chằm Lý Hạo.
Trải qua một màn mới rồi, bọn họ đã thật lòng tâm phục khẩu phục!
Mà Lý Hạo thì đang nhìn đống xác chết, chìm vào trầm tư.
Suy nghĩ một hồi, hắn nhìn hai người họ: "Có lựu đạn không?"
Những gì hắn mang theo đều đã xài hết rồi.
"Mai phục?"
Liễu Diễm lắc đầu, "Chỉ cần là kẻ có kinh nghiệm thì sẽ không tùy tiện tới xem xét thi thể. Đều là võ sư, ai mà chẳng có kinh nghiệm. Ban nãy chỉ là vì bọn họ đánh giá thấp ngươi mà thôi..."
Lý Hạo nở nụ cười, vốn hắn còn muốn nói là có khi nào lại nổ chết được một Siêu Năng Giả không, nhưng nghĩ lại thì Liễu Diễm nói không sai. Tính cảnh giác của Siêu Năng Giả rất cao, năng lực cũng mạnh hơn, có lẽ lựu đạn tầm thường sẽ không giết được chúng, còn thêm lãng phí cơ hội.
"Vậy hay là chôn đi?"
Có thể giấu diếm được chút nào hay chút đó, nhóm võ sư tử trận, một khi tìm được thi thể thì tầm quan trọng của đám người Lý Hạo sẽ tăng lên rất nhiều.
Chuyện này không cần Lý Hạo nhiều lời.
Sau khi Liễu Diễm nghỉ ngơi xong liền bắt đầu đứng dậy thu dọn, nàng kéo thi thể tới ném vào cái hố vừa bị lựu đạn tạc thành.
Trần Kiên cũng lập tức tiến lên hỗ trợ.
Rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên hai người làm mấy chuyện kiểu này.
Lý Hạo tiến lên phụ giúp, cả ba nhanh chóng ném xác vào, Lý Hạo thuận tay lấy đi một thanh đoản đao trên người tên quỷ diện Phá Bách, hắn phát hiện những kẻ yếu như mình, tay không tấc sắt kiểu gì cũng chịu thiệt, vẫn là nên mang theo vũ khí bên người.
Có thêm một thanh đoản đao trong tay sẽ yên tâm hơn. Cứ nhìn Liễu Diễm ban nãy mà xem, dù là võ sư thì cũng chỉ có thân xác phàm tục, vẫn dễ dàng bị người ta một đao cắt đứt cổ họng như thường!
Về phần những thứ đồ khác trên người quỷ diện thì bọn họ không vội lấy.
Thắng rồi trở về tìm sau.
Một khi đã thua… có lấy cũng vô dụng!
Trọng vẹn 10 vị võ sư, tuy rằng chỉ có một Phá Bách, nhưng trên thân thể đám người này nhất định có không ít đồ tốt, bất quá hiện tại chẳng ai có tâm tư đâu mà quản.
Còn may cơn mưa lớn cũng rất có lợi cho bọn họ.
Vết máu nhanh chóng bị rửa sạch, dấu chân để lại cũng mau chóng tiêu tán.
Sau khi tất cả xác chết được ném xuống hố, chỉ một lúc sau hố xác ấy đã tích đầy nước, nếu không chú ý, người ta sẽ chỉ xem nó như một cái hõm nước nhỏ, nơi này đã sát gần ngoại ô, việc xuất hiện một hõm nước cũng chẳng có gì là lạ.
Liễu Diễm và Trần Kiên bận rộn xử lý chiến trường, không nói tiếng nào.
Trong bóng tối, qua ánh trăng mờ ảo, ba người coi như miễn cưỡng nhìn thấy nhau.
Mưa to như vậy nhưng vẫn không che được vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Nhất thời trông ánh trăng đêm nay đặc biệt thanh lãnh!
Sau khi dọn dẹp xong, Liễu Diễm ngoắc tay ra hiệu, Trần Kiên và Lý Hạo lập tức đuổi theo. Cả ba người tiếp tục đi trên con đường lầy lội. Liễu Diễm vừa đi vừa nói: "Tới địa điểm đã định trước, nhà kho dưới chân núi Thiên Vương!"
"Chúng biết chúng ta đã chôn chất nổ..."
Lý Hạo nhắc nhở một câu, nhất định sẽ biết.
100%!
Nếu không, chúng sẽ không ngăn hắn rời khỏi nội thành.
"Không sao!"
Lúc này, Liễu Diễm dường như muốn tiết lộ điều gì đó với Lý Hạo, ánh mắt nàng lạnh lùng nhưng khóe miệng lại tươi cười nhếch môi, "Lão đại không dễ bị bọn họ đoán được như vậy đâu! Nhưng ngươi cũng có thể biết một chút, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, đến được đó thì chúng ta sẽ có vốn liếng để chống lại siêu năng!"
Chống lại siêu năng?
Lý Hạo không hiểu, nhưng hắn biết Lưu Long đã có sắp xếp.
Đội trưởng đội chấp pháp ở Ngân Thành này có thực lực hơn hắn từng nghĩ.
Tuy rằng giờ phút này không biết ông ấy đang ở đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không... nhưng ít nhất chưa nhìn thấy thi thể thì ai cũng không tin ông đã gặp chuyện bất trắc.