Cửa mở ra vào lúc này, hắn cất bước đi vào, những người khác cũng ồn ào theo sau. Tất cả mọi người đều nhìn Nam Quyền, như thể Nam Quyền mới là thủ lĩnh.
Trong lòng Nam Quyền biết mục đích của những người này, cũng không nói gì.
Tiếp tục đi về phía trước...
Trường học rất nhỏ.
Đúng vậy, Nam Quyền cũng từng thăm do một số đại học võ khoa. Đây có thể là một tòa nhỏ nhất mà hắn từng thấy. Nó có chút lạc quẻ với cánh cổng cực đại.
Trong nháy mắt có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi trường.
Tổng cộng có bốn lầu nhỏ đều không tính là cao
Lầu dạy học lầu luyện công, lầu trụ sở, ký túc xá.
Diện tích toàn trường thậm chí không vượt quá 100 mẫu. Đây cũng được xem là đại học võ khoa?
Trong lòng Nam Quyền châm biếm.
Trường tiểu học võ khoa à?
Tuy nhiên lúc này dường như có thần lực dao dộng ở phía xa. Hắn do dự một chút nhưng nhanh chóng bước tới, băng qua một vài tòa lầu nhỏ. Lúc này, một ánh sáng rực rỡ lọt vào mắt của Nam Quyền.
Hắn há to miệng, có chút ngây ngốc.
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Cái này còn cần dò xét sao? Thẳng thắn chỉ cần nói là đã phát hiện ra một mỏ khoáng Năng Nguyên tốt.."
Những người này, quá rõ ràng
Rõ ràng chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Có thể là bởi vì trường học quá nhỏ, phía sau lại có một cái hồ nhỏ, những người này trực tiếp chất đống vô số thần năng thạch vào trong đó. Lúc này không nói tới Nam Quyền, những người khác cũng có chút mơ mơ màng màng.
Nam quyền cười lạnh một tiếng, hắn muốn đi về phía trước tiếp tục nhìn...nhưng lại bị cản đường, hai tên Cường giả xuất hiện cũng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt Nam Quyền không tốt: “Ta muốn kiểm tra chân tướng."
Không ai nói chuyện, nhưng hai tên Cường giả suy nghĩ một chút liền tránh ra. Nam Quyền bước lên nhặt một viên, vừa nhìn, khẽ hít một hơi, là thật.
Mà trước mắt, thần năng thạch chất chồng như núi. Cái này có bao nhiêu?
Nhìn thoáng qua không thể thấy đâu.
Di tích nhỏ như vậy, ngươi cho ta đào ra nhiều thần năng thạch như vậy. Chà, Cửu ti còn kém trực tiếp nói cho Nam Quyền, cái gì cũng không nói nhưng nhiều thần năng thạch như vậy, ngươi có thể dụ lý hào đến hay không?
" Ở đây...có bao nhiêu?"
Nam quyền nuốt một ngụm nước bọt, bên cạnh một người thản nhiên nói: “Vượt quá sức tưởng tượng của ngươi, 100 triệu viên!"
Trong lòng Nam Quyền chấn động.
Hắn nhìn về phía người nói chuyện kia: “Các người. thật không sợ chết!"
Người kia bình tĩnh vô cùng: “ Lời này, tặng cho Lý đô đốc."
" Nếu như không dám. Vậy thì không cần đến!"
Sắc mặt Nam Quyền biến đổi, điên rồi.
Đều điên rồi.
Cửu ti ném ra tròn 100 triệu viên thần năng thạch, chỉ để dụ Lý Hạo tiến vào nơi này. Đại học võ khoa này nhỏ như một nhà trẻ. Chà, nói khoa trương một chút, nó hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn của đại học võ khoa.
Trừ những thần năng thạch này, căn bản không có gì đáng giá dò xét.
Nghe nói trên lầu còn có một ít con rối. Lúc trước cũng không phát hiện ra bảo vật gì, hắn cũng chẳng muốn đi xem. Nhưng lúc này trong đầu đều là 100 triệu thần năng thạch này.
" Hạ huynh, không ra ngoài truyền tin một tiếng sao?"
Có người nhìn hắn cười nhạt: “Ở đây có một mỏ năng nguyên cực lớn, chẳng lẽ Hạ huynh muốn độc chiếm?"
Nam Quyền nhìn hắn, người kia lại cười nhạt nói: “Yên tâm, chỉ cần Lý đô đốc đến nhanh, Hạ huynh ở cửa ra vào nhìn chằm chằm. Người ở đây đều có thể đi vào mà không thể ra, không ai sẽ đem bảo vật mang đi... thứ đó sẽ luôn ở lại nơi này."
Hạ Dũng hừ lạnh một tiếng!
Hắn ta thật sự là cực phẩm!
"Mấy tên các ngươi... cẩn thận chết không còn tàn tro!"
Cuối cùng Hạ Dũng hừ lạnh một tiếng, cầm lấy một đống thần năng thạch nhét vào trong túi xoay người bước đi…ánh mắt đám người phía sau đều run lên. Dĩ nhiên cũng không có ai ngăn cản. Chỉ là mất đi mấy chục khối mà thôi... tên này, có đôi khi vô sỉ như vậy.
Mà Hạ Dũng cũng không nhiều lời. Nhanh chóng bước ra khỏi cổng trường, một lúc sau lại bước ra khỏi vòng sáng, tiến vào thế giới bên ngoài, nhanh chóng đưa tin cho Lý Hạo, sau đó cũng không rời đi, chỉ đợi tại chỗ.
Rốt cuộc Lý Hạo có đến hay không, hiện tại cũng chỉ có bản thân Lý Hạo rõ.
"10 vạn!"
…..
Thành Bắc.
Ánh mắt Lý Hạo trong nháy mắt phát sáng, mang theo một chút chấn động, mẹ nó!
Thật sự cam lòng dốc hết vốn liếng!
10 vạn Thần Năng Thạch... Cho dù là lần này thế lực tham dự rất nhiều, một gia tộc ít nhất cũng phải mấy trăm đến ngàn vạn người, chuyện này... không muốn sống nữa sao?
Đương nhiên, những thế lực này có chỗ đứng mấy chục năm, trước khi siêu năng quật khởi đã bắt đầu khai quật di tích, thế nhưng... hầm mỏ lớn không nhiều.
10 vạn, nếu tính theo quân dụng, lên đến 10 triệu khối.
Tất nhiên, nếu tính theo Hồng Nhất Đường trước đó, 3 khối có thể được 1 vạn, lớn như vậy, cũng chỉ được 3 vạn khối mà thôi.
Thế nhưng, thời đại bây giờ, nguồn năng lượng đã khô kiệt.
Lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy?
Sắc mặt của Lý Hạo biến đổi.
Nam Quyền nói, tất cả đều chất ở kia, vốn không bố trí quá nhiều, ý tứ rất rõ ràng, đồ vật ngay đây, ngươi Lý Hạo có dám lấy hay không?
Đương nhiên dám!
Lý Hạo nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Hồng sư thúc, ngài và ta sẽ đi cùng nhau."
Hầu Tiêu Trần nhíu mày: "Chỉ có hai người các ngươi?"
Tìm chết sao?
Hay là đi chịu chết?
Ông đứng lên, đạm mạc nói: "Lần này ta cũng đi vào! Ngoài Bản Nguyên Phù Chú ra, Thần Thông tứ hệ thậm chí ngũ hệ, loại hình phân thân của Yêu Thực... Ta muốn đi lĩnh giáo một chút!"
Diêu Tứ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Lý Hạo để ông ở lại đây, trông coi Tuần Dạ Nhân, đích xác cần cường giả tọa trấn.
Quang Minh Kiếm đứng dậy: "Tính thêm ta nữa!"
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Ngọc tổng quản nở nụ cười: "Vậy ta cũng muốn đi!"
"Các ngài quá yếu!"
"..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Ngọc tổng quản có chút biến đổi, Quang Minh Kiếm cũng khẽ nhíu mày.
Hầu Tiêu Trần bất động như núi, không phải nói ông.
Chỉ nói hai người bọn họ thôi.
"Hầu bộ trưởng cũng ở lại đi."
"..."
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, cứ yên lặng như vậy mà nhìn, không có bất kì sắc thái nào.
Lời này có ý là... Vừa mới kêu mấy người kia quá yếu, trong đó cũng tính cả ông?
Ông chỉ nhìn chằm chằm Lý Hạo, sắc mặt bình tĩnh.
Có lúc nào, ông bị xem như kẻ yếu chưa?
Mấy ngày trước, ông vừa giết mấy vị Thần Thông, ngươi có thấy không hả?
Ông Hầu Tiêu Trần, cả đời này, ai dám coi ông là kẻ yếu?
Bình Nguyên Vương khi còn sống, cũng không dám nói như vậy.
Ánh Hồng Nguyệt đánh tới Ngân Nguyệt, cũng không dám khinh thường ông chút nào.
Rốt cuộc, thế mà bị thằng nhóc này làm lơ, đây là một loại nhục nhã, ánh mắt ông có chút biến ảo, nhìn Lý Hạo một lúc, lại thoáng nhìn Hồng Nhất Đường, là Hồng Nhất Đường dạy sao?
"100 triệu Thần Năng Thạch... Vốn liếng thật không nhỏ."
Lúc này, Chu thự trưởng cũng chậm rãi nói: "Xem ra, Cửu Ti đã hạ quyết tâm, lần này nếu có thể chạy trốn... Ngươi Lý Hạo, cũng coi như chân chính có chỗ đứng trong thiên hạ, tiếp đó, ngươi có lăn lộn như thế nào đi nữa, nếu không khôi phục đến lần thứ hai, sẽ không ai dám trêu chọc ngươi."