Chỉ trong chớp mắt ông ta đã gom đủ 1,4 triệu viên.
Sau khi suy nghĩ lại, một thanh thần binh lại xuất hiện, giống như một đồng tiền vàng tỏa ra vẻ sáng chói. Đây chính là thần binh ông ta luôn dùng, không giống như thanh kiếm trước đó. Đó là bảo vật áp đáy hòm.
Mà cái này là thần binh ông ta thường dùng.
Khắc Khải khẽ gật đầu: “ Cũng không tệ, tính ngươi 100.000 đi, vừa vặn gom đủ tiền phạt!"
Dứt lời, Tiền Vạn Hạo còn chưa mở miệng, bỗng nhiên một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Tất cả thần binh cùng bảo vật toàn bộ biến mất, không thấy gì nữa. Thậm chí ngay cả mối liên hệ của thần thông đều bị rút đi trong nháy mắt, ấn ký ông ta lưu lại biến mất rồi.
Trong nháy mắt, Tiền Vạn Hào có vẻ hơi già nua đứng dậy.
Ông ta không lên tiếng.
Mà giờ phút này, mọi người thấy thế, đều thở dài một tiếng, ồn ào mở miệng: “Chúng ta...giao nộp tiền phạt!"
Lúc này, bảo vật gì, đồ vật bảo mệnh gì, toàn bộ đều lấy ra ngoài.
Phù Đồ sơn chủ thậm chí còn lấy ra một thứ như giọt tinh huyết của Đại yêu. Kể cả thần binh của hắn, tất cả mọi thứ... đều lấy ra hết. Thế nhưng.... không đủ!
Vẫn như cũ, không đủ!
Cuối cùng ánh mắt Phù Đồ Sơn chủ lóe lên, nhìn chằm chằm ba vị đến từ Siêu năng chi thành, bỗng nhiên nói: “Báo cáo, ta... có thể mượn đồ của người khác không?"
Ngay khi lời này vừa thốt ra, chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì vào lúc này, đám người Lý Hạo đối diện, đột nhiên ánh mắt chợt lóe.
Trong lòng Phù Đồ Sơn chủ hơi chấn động một chút!
Vừa nghĩ đến việc cứu mạng chính mình, hắn đã muốn ra tay với ba vị Siêu năng chi thành. Thế nhưng hắn lại quên mất.... nếu có thể mà nói, đám người Lý Hạo đối diện còn mạnh hơn hắn!
Ba vị Cường giả của siêu năng chi thanh, sắc mặt cũng trắng bệch
May mắn thay, Hắc Khải thản nhiên nói: “Học viên không được phép chém giết lẫn nhau. Đương nhiên luận bàn thì có thể. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, một khi gây ra thiệt hại, biết rõ rồi mà còn cố ý phạm phải, tiền phạt....nhân đôi một lần nữa!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều dập tắt lửa giận trong mắt.
Nếu như gây ra thiệt hại lần nữa... vậy thì xong rồi
Phù Đồ Sơn chủ nhíu mày, thế nhưng hắn bỏ ra tất cả, vẫn như cũ không đủ tiền phạt.
Phải làm sao mới tốt đây?
Số tiền phạt của hắn, cùng bọn Thiên Kiếm không khác biệt lắm, đều là một triệu viên
Nhưng hiện tại gom hết toàn bộ lại cũng chỉ có thể gom đủ 500.000 viên.
Hắn thở dài một tiếng, nhìn về phía Hắc Khải: “Ta lựa chọn khiêu chiến!"
Vò mẻ không sợ nứt!
Nếu không, không có cách nào cả.
"Có thể!"
Trong phút chốc, mười con rối xuất hiện. Phù Đồ Sơn chủ cũng không nhiều lời, trực tiếp võ trang chính mình, nhanh chóng ra tay.
Oanh!
Chỉ là một tiếng nổ cực lớn. Trong nháy mắt hắn lập tức bị một con rối liên thủ đánh bay, một tiếng ầm vang, trước ngực hắn đã xuất hiện một cái hố thật lớn. Thế nhưng đối phương không giết hắn, chỉ làm hắn bị thương nặng.
Một chiêu!
Đám con rối chỉ liên thủ một chiêu, trực tiếp làm hắn trọng thương.
Phù Đồ Sơn chủ ngã xuống đất, ho ra máu liên tục.
Trên mặt toàn là vẻ xám xịt.
Mà lúc này những người khác cũng lần lượt gom đủ một chút bảo vật. Ba vị Ti Trưởng thế nhưng đều gom đủ rồi. Chỉ là...xem dáng vẻ của bọn hắn, cuối cùng nay cả một chút kim sách cũng góp ra ngoài. Hiển nhiên cũng là hai bàn tay trắng.
Ba vị Cường giả siêu năng chi thành, hai trong số họ không thể gom đủ. Ngược lại người bị phạt 200.000 cuối cùng vẫn miễn cưỡng gom góp.
Giờ khắc này, hai vị cường giả không thể nào gom đủ, lại nhìn Phù Đồ Sơn chủ một chút. Cuối cùng nhìn về phía bọn Lý Hạo...
Bọn hắn biết, bên phía Lý Hạo có rất nhiều thần năng thạch.
Lúc này, một vị thiếu nữ của siêu năng chi thành có chút khẩn cầu nói: “Lý đô đốc, cho chúng ta mượn một chút thần năng thạch....Chúng ta cam đoan sau khi rời khỏi đây sẽ không nói gì cả, mặc cho đô đốc ép buộc..."
Khiêu chiến là không có hi vọng
Chỉ có vay tiền.
Lý Hạo lại vô cùng thờ ơ, không nói một lời, không thèm để ý.
"Đô đốc... Chúng ta không có thâm cừu đại hận gì. Nếu đô đốc đồng ý giúp đỡ chúng ta, chính là giúp siêu năng chi thành. Chúng ta ở siêu năng chia thành cũng có chút địa vị. Cường giả thế Gia trong cổ thành rất nhiều, còn có mấy triệu siêu năng...Nếu nguyện ý giúp đô đốc, đủ để bình định Thiên Hạ!"
Lý Hạo vẫn không để ý như cũ.
Vẽ tàn khốc trong mắt hai người lóe lên một cái rồi biến mất. Ngay sau đó, bỗng nhiên cắn răng một cái, đột nhiên tấn công Lý Hạo!
Giận dữ hét lên: “ Nếu người không cứu chúng ta, chúng ta sẽ giết người đến cùng, phá hủy mọi thứ ở đây. Đến lúc đó xem các ngươi đền bù tổn thất như thế nào?"
Những người này, cũng là bị ép buộc không còn cách nào khác
Có lẽ lúc này, chỉ có như thế, mới có thể khiến Lý Hạo cứu bọn họ!
Mà mấy người Tiền Vạn Hào, nhanh chóng lùi lại.
Bọn hắn cũng không muốn bị dính líu vào.
Mà Lý Hạo khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua hắc Khải: “Có người chủ động tấn công ta... ta có thể đánh trả không?"
"Có thể...tiền đề là...không gây thiệt hại..."
Khi đối phương nói có thể, trong nháy mắt Thủy Hỏa Kim Diệt bốn chữ lớn xuất hiện. Trong tích tắc một đạo kiếm ý xuất hiện, nối liền trời đất. Hai vị thần thông vừa tới gần Lý Hạo, ánh mắt trực tiếp tan rã, lập tức dập tắt tinh thần.
Lý Hạo vươn tay nắm một cái, thần văn trở lại, Tinh Không Kiếm biến mất.
"Vô Sinh kiếm ý?"
Hắc Khải dường như mới nhìn thấy, có chút kinh ngạc: “Truyền thừa Kiếm Tôn!"
Lại có chút khác biệt. Đó có vẻ là tuyệt học của Trấn Tinh thành. Nhưng lại có chút không giống.
Hắc Khải ngược lại cũng không nói gì sau chuyện ngoài ý phía dưới. Chỉ là nhìn hai người chết, cũng không quản gì. Dù sao đây cũng không phải là học viên chân chính. Hắn biết rất rõ, cho nên đối với sống chết của bọn hắn cũng không quá quan tâm.
Đại học võ khoa chân chính, dưới loại tình huống này, giết người là không thể!
Lý Hạo cũng không khách khí, chỉ chỉ thi thể của bọn hắn: “Vật phẩm của hai người này, ta có thể lấy đi không?"
"Đương nhiên!"
Hắc Khải bình tỉnh nói: “Bên thắng có thể lấy chiến lợi phẩm của kẻ thua...Kiếm của ngươi rất không tồi!"
Lúc này, dường như có chút hứng thú: “Thanh kiếm này, nếu ngươi nguyện ý giao ra, có thể đối trừ tất cả tiền phạt của mấy người các ngươi."
Nói đùa!
Làm sao Lý Hạo sẽ đáp ứng!
Hắn lắc đầu: “Không thể. Đây là tiên tổ lưu lại. Kiếm còn người còn!"
"Chuyện cười!"
Hắc Khải thờ ơ nói: “Kiếm tôn năm đó gãy vô số kiếm. Chẳng lẽ kiếm mất người mất? Kiếm chỉ là ngoại vật thôi! Không có gì đủ hay không đủ. Nếu ngươi nguyện ý giao ra, ta có thể ban thưởng cho ngươi."
"Không được!"
Lý Hạo từ chối, Tinh Không Kiếm là chỗ dựa lớn nhất mà hắn trưởng thành đến hiện tại, làm sao có thể giao ra?
Khắc Khải cũng không nói gì, không sao cả
Giao dịch công bằng.
Không đáp ứng thì bỏ đi.
Đây là quy tắc của đại học võ khoa Viên Bình, hắn cũng sẽ không cưỡng đoạt.