Hắc Khải nhìn thoáng qua Hồng Nhất Đường, suy tư một phen, giống như công nhận, khẽ gật đầu: “Ngươi nói cũng có đạo lý, giáo dục nên theo kịp thời đại! Thời đại khác biệt, cũng được…Vậy thì đơn giản hơn một chút, các ngươi tự trình bày võ đạo của mình! Ta đến chấm điểm! Võ đạo là cái gì? Hạch tâm là cái gì? Mục tiêu là cái gì? Những điều này… đều có thể tùy ý trình bày… Dân sinh tỉ mỉ, thời đại hiện nay, ta không hiểu rõ, không thể đưa ra phán đoán…Vì thế khảo thì lần này, những điều này có thể buông thả một chút.”
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra!
Còn tốt!
Nếu không, vậy thì phiền phức lớn rồi. Vốn dĩ những tờ bài thi này, ai mẹ hắn có thể viết à.
Về phần trình bày võ đạo, mỗi người đều có ý kiến riêng, điều này, đáp án cũng không cố định. Tùy thuộc vào Hắc Khải sẽ cố ý trừ diểm hay không.
“Báo cáo… bao nhiêu điểm, mới tính là vượt qua?”
“Chỉ có hợp cách và không hợp cách!”
Mọi người hiểu rõ.
Giờ phút này, chín vị cường giả, một cây, một chó, đều ngoan ngoan ngồi xuống, rất bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn khảo thí.
Giấy bút xuất hiện trong tay.
Hắc báo rất mờ mịt, rất vô tội nhìn Hắc Khải. Hắc Khải nhìn Hắc báo, thản thiên nói: “Yêu tộc cũng có võ đạo, nếu như không biết viết chữ…”
Hắn nghĩ lại một chút, mở miệng nói: “Có thể dùng tinh thần lực trình bày. Nhưng…Làm hậu nhân của Đế Tôn Yêu tộc, không biết viết chữ… May mắn không phải thời đại Tân Võ, nếu không…chỉ sợ ngươi không có kết quả gì tốt!”
Về phần vì sao không có kết cục tốt?
Lão tổ tông của lão tổ tông tên này, năm đó thử qua, bị người nhốt trong phòng tối nhỏ, đọc sách không biết bao nhiêu năm, một quãng thời gian rất là thê lương.
Về phần tiểu thụ, Hắc Khải cũng nhìn thoáng qua: “Làm yêu thực, ở đây ngươi cũng là tu sĩ Bản Nguyên Đạo duy nhất, hẳn là ngươi chỉ kế thừa yêu thực chi đạo đời trước…ngươi cũng dùng tinh thần lực trình bày suy nghĩ của ngươi một chút đi!”
Hắn giống như một giáo viên, ngồi trên bục giảng nhìn các học sinh bên dưới. Như thể thật sự muốn lắng nghe phần trình bày đại đạo của bọn họ.
Cảnh tượng này cũng khiến mọi người khó chịu.
Nhưng đều rất bất lực, chỉ có thể làm theo.
Hắc Báo kêu lên một tiếng, chỉ là tiếng chó sủa, giống như đang nói tinh thần lực trình bày nó cũng không biết. Hắc Khải dường như có chút ghét bỏ: “Đừng nói ngươi không biết, thôi bỏ đi...vậy ngươi dùng ngôn ngữ yêu tộc. Ngươi sủa, ta cũng có thể nghe hiểu được!"
Hắc Khải này, có vẻ rất không bình thường.
Mà mấy người Lý Hạo, lúc này cũng không biết nên viết cái gì. Bất quá nghĩ đến đây, lòng liền quyết. Mỗi người bắt đầu viết. Rõ ràng đây là một nơi nguy hiểm và đáng sợ. Thế nhưng ngay lúc này, lại như những học sinh bình thường, nhao nhao bắt đầu viết chữ. Đối với nhiều người mà nói... điều đó thật không thể tưởng tượng nổi.
Tinh thần lực của tiểu thụ dao động. Hắc Báo thì sủa tiếng chó không ngừng.
Khắc Khải này, có lúc thì gật đầu, có lúc lắc đầu, cũng không biết rốt cuộc có nghe hiểu hay không.
Lúc này Hầu Tiêu Trần đang viết viết, bỗng nhiên cười: “ May mắn Nam quyền không ở đây..."
"Không châu đầu ghé tai!"
Hắc Khải lạnh lùng nói: “Im lặng!"
Hầu Tiêu Trần có chút xấu hổ, biểu lộ cảm xúc mà thôi, kết quả thế mà bị răn dạy. Lúc này ngược lại có chút muốn cười, thật là thú vị.
Đã bao nhiêu năm?
Đã bao giờ có chuyện như vậy?
Nhưng mọi người đều không nói nữa. Nhao nhao cúi đầu, dựa bàn viết chữ. Qua khoảng nửa giờ, mọi người cũng đặt bút.
Bài thi lần lượt bay lên rơi vào trong tay Hắc Khải.
Hắn kiểm tra từng cái, rất là chăm chú.
Nhìn một hồi, hắn lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng nhìn về phía Lý Hạo: “Võ đạo của ngươi...vì sao khác với người khác?"
Lý Họa trầm giọng nói: “Đại đạo đồng quy, nhưng chỉ là lộ trình không giống nhau. Ta làm như vậy, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Tiền bối cũng nhìn thấy thực lực của ta không yếu. Thời đại không giống nhau, cũng chưa chắc nhất định phải đi cổ võ chi đạo.."
Hắc Khải suy tư một phen, lại nói: “Cũng có đạo lý, xem như ngươi hợp cách!"
Nói xong, nhìn về phía Hồng Nhất Đường: “Ngươi làm ta nhớ đến một người, tuy rằng chênh lệch rất lớn, nhưng có phần tâm này, càng là chuyện tốt. Ngươi cũng được tính là hợp cách!"
Lại nhìn về phía Thiên Kiếm: “Ngươi rất thuần túy. Tuy rằng trong mắt ta ngươi càng giống một võ phu thuần túy... Có lẽ đi trường quân đội thích hợp hơn. Tuy nhiên... cũng vẫn có thể tính ngươi hợp cách!"
Lại nhìn về phía Thiên Kiếm: “Ngươi rất thuần túy. Tuy rằng trong mắt ta ngươi càng giống một võ phu thuần túy... Có lẽ đi trường quân đội thích hợp hơn. Tuy nhiên... cũng vẫn có thể tính ngươi hợp cách!"
Thiên Kiếm hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại nhìn về phía Hầu Tiêu Trần, lần này, có chút do dự: “Ngươi nghĩ quá nhiều, tâm tư có chút lộn xộn, có chút bảo thủ... ngươi phải hiểu rằng Liệt Thần Thương Ý chính là thương ý rất thuần túy. Nếu ngươi cùng vị dùng kiếm này trao đổi...có lẽ sẽ có kết quả không tệ! Thôi, cũng xem như ngươi vượt qua!"
Hầu Tiêu Trần có chút xấu hổ, nhưng không nói gì.
Cuối cùng hắn nhìn về phía bọn Tiền Vạn Hào, có chút cau mày, chỉ chỉ Tiền Vạn Hào: “Có lẽ ngươi cố ý muốn phù hợp với tâm ý của ta. Có chút khác biệt với những gì ta cảm nhận được. Nhưng... khảo thí dù sao chỉ là khảo thí, mưu lợi cũng tốt, không gian lận là được, coi như ngươi vượt qua!"
Tiền Vạn Hào thở dài một hơi.
Đúng vậy, hắn mưu lợi.
Hắn biết, một số tính cách của những cường giả văn minh cổ này. Vì vậy võ đạo hắn trình bày, thực sự...là một số ý nghĩ của 80 năm trước. Đúng vậy, Thật ra đây cũng là ý nghĩ của hắn, nhưng.... đó là 80 năm trước, ý nghĩ lật đổ hoàng thất.
Quả nhiên, đối phương cảm thấy đây là có thể thông qua. Hân biết mà.
"Ngươi..."
Lúc này, Hắc Khải chỉ vào Hồ Minh Pháp của Hình pháp ty, có vẻ có chút không vui: “Ngươi nói ngươi là người chấp pháp, pháp làm gốc, lấy pháp mở đường. Nhưng trong câu chữ, chữ chữ đều trình bày giai cấp... Pháp cùng giai cấp vốn là mâu thuẫn, diễn đạt không lưu loát (rắm chó không kêu)! Không hợp cách!"
Sắc Mặt Hồ Minh Pháp biến đổi nhanh.
Hắc Khải mặc kệ hắn, nhìn về phía người còn lại của siêu năng chi thanh, càng nhíu mày: “ Kế thừa hoàn toàn Tân Võ Chi Đạo, không có sự đổi mới, không hề thay đổi. Nhưng nguồn gốc đã tiêu tán, không có bất cứ tiền đồ gì có thể nói. Không hợp cách!"
Sắc mặt của thần thông Siêu năng chi thành thay đổi, nhịn không được nói: “Nhưng... nhưng vị yêu thực này, cũng là bản nguyên..."
"Nó có bản Nguyên Chi Đạo, có thể tiếp tục đi, ngươi tên ngu xuẩn này!"
Khắc Khải hừ lạnh một tiếng: “ Không hợp cách!"
Thần thông của siêu năng chi thành, sắc mặt cũng trắng bệch, không hợp cách, không có cách nào trở thành học viên. Chẳng lẽ cả đời không có cách nào rồi khỏi?
May mắn thay, không hợp cách cũng sẽ không chết.
Hai vị ti trưởng của Khảo Công ty cùng Lễ Ngoại ty cũng mong chờ, nhìn về phía Hắc Khải.
Hắc Khải trầm mặc một hồi: “Hai người các ngươi đúng quy đúng củ, không có bất kỳ đặc sắc gì, cũng không có chỗ sơ xuất gì quá lớn, có thể qua. Nhưng tuy nhiên...vốn dĩ qua cũng được. Bất quá cũng có thể... tuy nhiên...hiện tại qua không ít người. Các người không hợp cách!"
Sắc mặt hai người cũng thay đổi!
Đây coi là cái gì?
"Đại nhân... cái này.. nếu có thể qua nhưng... vậy...phải chăng có chút không công bằng?"