"Cửa thứ ba, rất đơn giản...."
Lúc này, Hắc Khải dường như đang cười: “Vượt qua, các ngươi chính là học viên chính thức của đại học võ khoa Viên Bình! Nếu không vượt qua, vậy sẽ bị đào thải!"
Sau một khắc, hắn nói ra nội dung khảo hạch của cửa thứ ba.
Mấy người Lý Hạo đều hơi nao nao. Trong lúc nhất thời đều có chút giật mình.
Cửa thứ nhất thi văn. Cửa thứ hai thi võ.
Mà cửa thứ ba, lời Hắc Khải vừa nói ra, lại khiến mấy người có chút thất thần.
"Vào đi!"
Hắc Khải tiện tay vung lên, một cánh cửa dường như xuất hiện trước mặt mọi người: “ Sau khi tiến vào, bốn người một yêu, đi ra ngoài chính là học viên đại học võ khoa, có thể tùy ý rời đi...nếu không đi ra được... Vậy thì toàn bộ đều ở lại đi!"
Lý Hạo nhìn cánh cửa trong suốt kia, khẽ nhíu mày: “Cánh cửa này, dẫn đến đâu?"
"Chiến trường!"
Hắc Khải bình tĩnh vô cùng: “Từ chiến trường đi ra, các ngươi chính là học viên chính thức, vào đi!"
Chiến trường?
Cho nên của thứ ba, là chiến trường... chiến trường ở đâu ra?
Lý Hạo không hiểu.
Nơi này, còn có thể liên hệ được với một chiến trường... Thật kỳ quái.
"Trong này... nguy hiểm không?"
"Đương nhiên!"
Lý Hạo nhìn về phía mấy người Hầu Tiêu Trần, lúc này cũng hơi nhíu mày.
Hầu Tiêu Trần trầm giọng nói: “Kẻ địch là ai?"
"Kẻ địch chính là kẻ địch, chỉ cần biết như vậy là đủ rồi! Mặt khác hiện tại thi hành điều lệ chiến tranh... Ngươi phải rõ ý nghĩa của nó, chỉ cần phục tùng, hiểu chưa?
Hắc Khải giống như đang cười: “Vào đi, nếu không... các ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này!"
Đến mức này, mấy người nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.
Không có cách nào!
Chỉ có thể đi vào!
Bốn người một cây, đang chuẩn bị đi vào, Hắc Báo đột nhiên kêu một tiếng, Hắc Khải thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Vô duyên vô cớ, chẳng lẽ những người này dám giết ngươi? Giết ngươi, ngươi phản kích, vô tội. Bọn hắn giết ngươi...vậy bọn hắn chính là có tội!"
Hiển nhiên, Hắc Báo sợ.
Mấy người Lý Hạo đều đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
Phải biết rằng bọn Tiền Vạn Hào còn ở lại chỗ này đấy.
Lần này, Lý Hạo nghĩ đến điều gì đó: “ Thần năng thạch đều đưa cho ta, ngươi không mang thần năng thạch, cũng không có bảo vật gì trên người, trừ một thân Huyết Nhục bên ngoài, bọn hắn giết ngươi cũng không có chỗ gì tốt. Ở lại coi chừng bị người liều mạng giết!"
"....."
Hắc Báo muốn mắng người!
Nhưng lại cảm thấy Lý Hạo nói rất đúng.
Thần năng thạch bị nó nuốt rồi, nhiều thần năng thạch như vậy, nếu như đối phương thật sự bí quá hóa liều thì làm sao bây giờ?
Nói không chừng tiền phạt sẽ xong luôn.
Có chút bất lực. Hay là phun mấy chiếc nhẫn trữ vật ra, nuốt thần năng thạch vào trong bụng. Cũng không thể toàn bộ điều chứa ở trong bụng. Cuối cùng vẫn là thu thập nhẫn trữ vật. Như vậy thuận tiện hơn một chút.
Lý Hạo nhận nhẫn trữ vật, cười một tiếng.
Tên Hắc Báo này, thật là tham lam. Tên này còn muốn nuốt riêng hay sao?
Một dáng vẻ không tình không nguyện làm gì hả?
Mỗi lần tu luyện, lại không quên ngươi.
Bên cạnh, mấy người Tiền Vạn Hào đều không nói một lời.
Mấy người bọn hắn đều bị đào thải rồi. Nhưng không sao, con chó này cũng bị đào thải. Hơn nữa bọn Lý Hạo cũng chưa chắc có thể thông qua. Thật sự ở lại... ít nhất sẽ không chết.
Có lẽ vẫn có cơ hội, có biện pháp, có thể rời khỏi chỗ này.
Chỗ di tích này, không thể cứ luôn phong bế.
Lần thứ hai khôi phục thì rất có thể sẽ mở ra.
Khi đó... vẫn sẽ tiếp tục ở lại sao?
........
Mấy người Lý Hạo cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bốn người một cây đồng thời bước vào cánh cửa.
Cánh cửa trong nháy mắt biến mất.
Giờ phút này Hắc Khải cũng không nói một lời. Mọi người đều bắt đầu đợi, bọn Tiền Vạn Hào cũng rất tò mò. Rốt cuộc mấy người Lý Hạo đi đâu rồi?
Cùng lúc đó.
Bên trong Thiên Địa tối tăm mờ mịt.
Mấy người Lý Hạo trong nháy mắt xuất hiện
Mảnh thiên địa này dường như vô cùng mờ mịt. Lúc này bọn hắn giống như xuất hiện ở trong một tòa thành trì.
Xung quanh, tiếng người ồn ào.
Mấy người bọn hắn giống như ở trong một cái bình chướng.
Sau một lúc, mắt của mấy người sáng lên, khôi phục tầm nhìn. Giờ phút này, bọn hắn giống như ở trong một quân doanh hỗn loạn.
“Hiệu trưởng!”
Đúng lúc này, mấy người có chút giật mình. Bỗng nhiên có một tráng hán mặc khải giáp đi tới, nhìn về phía Hồng Nhất Đường, trầm giọng nói: “Hiệu trưởng, bốn phương tám hướng đều có cường địch Hi Vọng thành không thủ nổi nữa... rút lui đi!"
"Tướng quân, các người đi trước đi. Bọn ta bọc hậu!"
Lại một vị chiến sĩ khải giáp đi tới, nhìn về phía Thiên Kiếm, trầm giọng nói: “Tướng Quân cũng đi đi.... ở đây, chúng ta ở lại thủ, phá hủy thông đạo truyền thống để bọn hắn không có cách nào tiến vào lãnh địa nhân tộc của ta!"
Thiên Kiếm và Hồng Nhất Đường đều có chút giật mình.
Cái gì vậy?
Lý Hạo còn đang suy nghĩ gì đó, thì cũng có người nhìn Lý Hạo, trầm giọng nói: “Người cũng đi đi. Làm Tuyệt Thế Thiên Kiêu thời này, lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt!"
Lúc này, lại có một đại hán vạm vỡ từ cửa bước vào, toàn thân đẫm máu, nhe răng cười: “Chư vị tiền bối, các ngươi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy giảm, ở lại cũng chỉ chịu chết thôi... Đem theo các học viên rời đi đi! Trận chiến này, Nhân tộc ta mặc dù tan tác, cũng khiến cho bọn hắn không gánh nổi. Rút lui!"
Nói xong, khom người: “Các vị tiền bối, mang theo học viên rút lui đi!"
Lúc này, Hồng Nhất Đường mới hơi cau mày, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Đây là.... chiến trường?
Huyễn Cảnh?
Hay là cái gì?
Trong lúc nhất thời gã cũng không phân biệt được rõ, cảm thấy rất chân thật.
Gã muốn làm cho rõ, rốt cuộc là tình huống gì?
Vẫn là Lý Hạo không khách khí, nói thẳng: “Rốt cuộc tình huống như thế nào?"
"Ngươi hôn mê mấy ngày, không biết cũng bình thường!"
Người đàn ông khôi ngô phía sau kia trầm giọng nói: “Thiên Môn thành phái binh xâm chiếm, Đông Quy Thành ở bên cạnh hỗ trợ, mấy chục cường giả cao phẩm, Hi Vọng Thành không thủ nổi... Các ngươi những học viên mới này, lần đầu ra chiến trường, không biết kẻ địch cường đại, ở lại cũng chỉ chịu chết thôi! Đều trở về đi!"
Nói xong, cười một tiếng: “Các lão nhân gia cũng trở về đi thôi!"
Nói rồi vỗ ngực hết lớn: “Ở lại thủ là mới là nỗi đau lớn nhất! Chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ địch ở bên ngoài lãnh địa của nhân tộc. Còn xin chư vị tiền bối mang theo học sinh thiên kiêu rút lui, vì nhân tộc ta, để lại hạt giống của hi vọng!"
Lý Hạo hoảng hốt một chút. Nói chung đã hiểu rõ ý của bọn họ.
Kẻ địch xâm lược, vô cùng cường đại. Hiện tại không có cách nào địch nổi.
Mấy người Hầu Tiêu Trần đều là Cường giả thế hệ trước khí huyết suy giảm, Lý Hạo là vỏ giả Thiên Kiêu hi vọng của tương lai giờ phút này, những người trung niên này, đang thuyết phục bọn hắn rời đi.
Thế nhưng....bọn ta đi vào, chính là vì vượt qua khảo nghiệm!
Đương nhiên là muốn giết chết kẻ địch rồi!
Dù là huyễn cảnh cũng tốt, hay là chiến trường thật sự cũng tốt. Tất nhiên muốn xuất chiến. Nếu không....Chẳng phải không thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Chỉ là không biết, cần giết bao nhiêu kẻ địch, mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.