Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Hạo lập tức nói: “Vậy làm sao được, trận chiến này chúng ta nhất định phải tham gia..."
Vào lúc này, bên ngoài có người hét lớn: “Quân địch đột kích, nghênh chiến!"
Oanh!
Bên ngoài, trời long đất lở, đất rung núi chuyển.
Mấy vị tướng quân trung niên đó, giờ phút này đều biến sắc, cũng không thể nói gì nữa, nhao nhao xông ra ngoài, tráng hán dẫn đầu quay đầu gầm lên: “Đều trở về....trận chiến này có chết không sống, chỉ hi vọng... tương lai, còn có thể giết lại và xây dựng Hi Vọng Thành!"
Dứt lời người đã đi xa.
Sau khi người chạy đi, mấy người Lý Hạo nhìn nhau, Hồng Nhất Đường nhanh chóng nói: “Đi, đi ra ngoài xem một chút. Nhiệm vụ chính của chúng ta có lẽ là đánh lui kẻ địch, chỉ cần kẻ địch bị đánh lui... chúng ta xem như vượt qua kiểm tra."
Mấy người đều gật đầu. Điều này cũng phù hợp với dự đoán của họ.
Rất nhanh, mấy người đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Cho đến bây giờ Lý Hạo mới chú ý tới tiểu thụ thế mà cũng biến thành nhân mô cẩu dạng, giống người, còn mặc áo giáp. Xem ra nơi này chỉ là huyễn cảnh thôi. Cũng không phải chiến trường chân chính!
Ta nói mà!
Văn minh cổ đều bị hủy diệt, có thể lấy đâu ra chiến trường thật sự.
Biết là huyễn cảnh, ngược lại càng thoải mái hơn.
Bốn người một cây bước nhanh ra ngoài. Giờ phút này, trong thành hầu như không có một ai, toàn bộ đều đi về tiền tuyến, hướng cổng thành phía trước, đại chiến ầm ầm. Nơi xa từng đạo ánh sáng lấp lóe, có cường giả phá không mà đến, cực kỳ cường hãn khí thế ngập trời.
Mấy người nhanh chóng phá không mà đi, rất nhanh leo đến tường thành.
Lúc này ở nơi xa đã nhìn thấy quân đoàn lít nha lít nhé đang tiến đánh về phía bên này. Ngoài cổng thành, cũng có quân đoàn bên mình bày trận nghênh chiến.
"Giết!"
Phía dưới có tướng lĩnh nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đại quân xong thẳng về phía trước.
Đại quân hai bên, ở mảnh Huyết Sắc Chi Địa ngoài thành, trong nháy mắt giao chiến ác liệt, tiếng chém giết chấn thiên động địa. Dù biết là huyễn cảnh, giờ phút này, mấy người cũng hơi biến sắc.
Hàng ngàn hàng vạn võ sư, khí huyết bùng phát, khai chiến với phía đối diện.
Số người ở đối diện, kẻ địch gần như gấp 10 lần, dường như là tu sĩ siêu năng.
"Siêu năng chiến đấu với võ sư?"
Lý Hạo thấp giọng nói một câu.
"Có vẻ như...bên kia không phải là nhân tộc?"
"Có thể!"
"Thật nhiều kẻ địch."
Lý Hạo nhìn về phía bầu trời, từng tia sáng lóe lên, xuyên qua hắc ám. Trên tường thành từng cường giả phá không mà đến, gầm lên một tiếng, nghênh chiến cường địch, tránh né đại quân đến chỗ xa chém giết. Tiếng ầm vang chấn thiên động địa!
"Chiến chiến chiến!"
Tiếng gầm ngất trời, chấn thiên động địa.
Hồng Nhất Đường thấy thế, vội vàng nói: “Nhanh, đi lên ngăn cản kẻ địch...Nói không chừng người chết nhiều, nhiệm vụ của chúng ta lại bị ảnh hưởng."
Mấy người vội vàng gật đầu.
Sau một khắc,lần lượt phá không mà ra.
Vừa phá không ra, oanh!
Đối diện có cường địch xuất hiện, cường đại vô cùng. Trong nháy mắt Lý Hạo liền gặp một vị cường giả của địch tập kích. Đó là một vị tu sĩ siêu năng cường đại, một quyền đánh tới, ánh sáng kim sắc lấp lóe!
Lý Hạo vừa muốn rút kiếm... Lại thầm mắng một tiếng, Tinh Không Kiếm của ta đâu?
Vừa rồi hắn thế mà không phát hiện kiếm của mình biến mất. Chẳng lẽ là huyễn cảnh không thể mang vào?
Không có cách nào, Lý Hạo cũng lấy tay thay kiếm, một chưởng đánh ra!
Oanh!
Lý Hạo chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng cường hãn nổ tung trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt đau đớn truyền đến, sắc mặt hắn biến đổi. Bên tai, lúc này giống như vang lên âm thanh của Hắc Khải: “Đây là huyễn cảnh... Nhưng bị kẻ địch giết chết... ngươi cũng thật sự chết!"
Lý Hạo tức khắc chửi ầm lên!
Vậy kiếm của ta đâu?
Đáng chết, sẽ không bị tên Hắc Khải này chiếm đoạt chứ?
Nhưng hắn cảm nhận được đau đớn dữ dội. Hắn biết thật sự phải chết rồi, có lẽ thật sự sẽ chết.
Oanh!
Sự tồn tại của dã nhân phía đối diện cường hãn không thể tưởng tượng nổi. Hết quyền này đến quyền khác, Lý Hạo liên tục lùi về sau, thân thể cường hãn như kim thân Kim Cương Bất Toại!
Lý Hạo một chưởng bổ trúng, lại không thể chém nát đối phương. Chỉ là bổ ra một vết thương nho nhỏ, đối phương nhanh chóng lành lại.
"Đáng chết!"
Lý Hạo mắng to một tiếng!
Đây là năng lực tự lành gì?
Có vẻ như đối phương đã trở thành dáng vẻ của mình khi dùng kiếm năng trước đây. Bị thương cũng có thể khỏi hẳn ngay lập tức. Ngược lại là mình không có kiếm năng, lúc này bị thương, đó là thực sự máu chảy ồ ạt, không thể ngưng được!
Hắn muốn xem những người khác thế nào, nghiêng đầu nhìn một cái... lập tức hít một hơi.
Không chỉ bản thân, giờ phút này, tất cả mọi người, kể cả chính hắn, đều bị kẻ địch áp chế, không có cách nào tránh né.
Đây....Cố ý không cho chúng ta thông qua sao?
Giọng của Hắc Khải lại vang lên bên tai hắn: “Thắng...Vậy thì có hi vọng gia nhập đại học võ khoa Viên Bình. Đây là một trận chiến lịch sử có thật. Trận chiến đó.... nhân tộc đã thắng! Đương nhiên có thể rút khỏi, rút khỏi thì có nghĩa là khảo hạch thất bại!"
Trận chiến lịch sử có thật?
Trong lòng Lý Hạo khẽ nhúc nhích, oanh!
Vừa có chút thất thần liền bị tên dã nhân đối diện kia đánh trúng một quyền. Xương cốt Lý Hạo đều đứt gãy, lập tức nôn ra máu. Cách đó không xa Thiên Kiếm bị người một chưởng vỗ bay, cũng nôn ra máu không ngừng!
Hầu Tiêu Trần, Hồng Nhất Đường, tiểu Thụ...
Cho dù là mạnh như tiểu thụ, thế mà cũng không thể ngăn cản chi lực. Hư ảnh Đế Cung của nó xem ra cũng không có cách nào sử dụng được. Lúc này cũng bị một vị Cường giả tuyệt thế áp chế, bị đánh liên tục tháo chạy.
Lại nhìn bốn phương tám hướng, đều đang ác chiến!
Thế nhưng đang gặp bất lợi về mọi mặt. Những người trung niên đã nhìn thấy trước kia cũng đều đang ác chiến tứ phương. Nhưng đều bị áp chế, thậm chí có một đánh ba bốn người. Hoàn toàn dựa vào nghị lực để kiên trì!
Làm sao để thắng đây?
Đùa hay sao?
Lý Hạo thầm mắng một tiếng!
Bị áp chế tứ phía, cái này cũng có thể thắng sao?
Số lượng kẻ địch nhiều hơn phe mình gấp mấy lần. Sự cường đại của kẻ địch, hầu như tất cả mọi người đều bị áp chế. Điều này có thể lật ngược thế cờ? Ngươi đang nói đùa à? Cố ý muốn chỉnh chết chúng ta sao?
Ầm một tiếng cực lớn, Hầu Tiêu Trần nôn ra máu bay ngược về sau. Lồng ngực xuất hiện một lỗ máu, không ngừng ho khan, có chút không thể tin được. Thực lực của hắn cường đại, lúc này lại gặp đả kích lần nữa.
Đối phương áp chế ông ta toàn diện!
Không có chút lực đánh trả nào!
Âm thanh Lý Hạo nghe được bọn hắn cũng nghe được.
Đều có chút muốn chửi mẹ nó!
Cái này có thể thắng?
Nói đùa gì vậy?