Chương 134: Đối Đầu Huyết Ảnh
Nơi xa.
Lý Hạo điên cuồng vắt giò lên cổ mà chạy, có điều tốc độ của huyết ảnh lại rất nhanh, trong chớp mắt đã đuổi kịp hắn.
Hắc Báo phía sau cũng nhanh chóng vọt tới, hung hăng sủa inh ỏi.
Lúc này, Lý Hạo dừng bước, nhìn xung quanh, thấy Hắc Báo đuổi theo thì hắn hơi ngạc nhiên.
Ngươi sủa cái gì, ta thấy được mà!
Mấu chốt ở chỗ ngươi kêu cũng vô dụng, ngươi lại không đả thương được huyết ảnh.
Hắn dùng một tay siết chặt ngọc kiếm trước ngực, khẩn trương tới cực điểm.
Lý Hạo không biết rốt cuộc ngọc kiếm có tác dụng hay không, nếu ngọc kiếm cũng không có cách nào đánh giết huyết ảnh... Vậy thì chỉ có thể chờ lão sư đến cứu mạng rồi.
Huyết ảnh dường như không có ý thức, chỉ biết tiếp thu mệnh lệnh.
Giờ phút này, thấy Lý Hạo ngừng lại, huyết ảnh liền nhanh chóng bay tới gần hắn.
Lý Hạo dựng tóc gáy!
Hắn không tránh né, huyết ảnh chính là thứ khó dây dưa nhất, thậm chí còn khó đối phó hơn hẳn Siêu Năng Giả.
Không xử lý được nó thì lần này coi chừng mất mạng ngay tại đây.
"Gâu gâu gâu!"
Hắc Báo lần nữa sủa loạn inh ỏi.
Lý Hạo không lo được Hắc Báo, hắn kéo ngọc kiếm trên dây chuyền xuống, hai đầu ngón tay chăm chú nắm vuốt, mũi kiếm nhắm thẳng ngay huyết ảnh.
Có thể xử lý huyết ảnh không... Thì phải xem hết vào lần này!
Một năm trước thứ tà môn chết tiệt này đã thiêu chết bạn thân của hắn. Mặc dù không biết có phải là cùng một con hay không, nhưng tất cả huyết ảnh đều là kẻ thù của hắn, đều đáng bị giết!
Ngay giây phút huyết ảnh bay tới gần sát hắn, Lý Hạo cắn răng một cái, một kiếm đâm tới!
"..."
Triệt để an tĩnh!
Hình như huyết ảnh không nhận bất cứ tổn thương gì, không có tác dụng!
Lý Hạo giật mình!
Vô dụng ư?
Không thể được!
Mấy lần đụng mặt huyết ảnh trước đó, rõ ràng ngọc kiếm đều rung động, dường như nó cũng muốn ra tay, sao lại có thể vô dụng được?
Nhưng mà sự thật là như vậy, một kiếm đâm ra liền xuyên ngang huyết ảnh, căn bản không có bất kỳ biến động gì.
"Không đúng... Lẽ nào là do nó vẫn còn trong trạng thái phong ấn?"
"Huyết mạch... Giải trừ phong ấn?"
Hắn nghĩ tới điều lão sư từng nói, ngọc kiếm hẳn đã bị phong ấn. Muốn giải trừ phong ấn, hoặc là trực tiếp lấy kiếm đâm vào tim, dùng máu đầu tim để gột rửa qua. Hoặc là thiêu đốt huyết dịch sôi trào tới một mức độ nhất định, có lẽ có thể giải trừ phong ấn của ngọc kiếm.
Giờ phút này, khí huyết Lý Hạo dâng lên!
Hắn chỉ là Trảm Thập, dù huyết dịch có sôi trào thì cũng kém xa Lưu Long có thể trực tiếp bức lui huyết ảnh.
Nhưng sau khi huyết khí nóng lên, Lý Hạo mơ hồ cảm nhận được một chút khác biệt, ngọc kiếm trong tay hình như vừa chấn động một cái.
"Giết!"
Lý Hạo lặng yên quát một tiếng, lần thứ hai đâm ra một kiếm!
Lần này hắn có cảm giác!
Huyết ảnh vừa tiến tới gần sát ngực Lý Hạo thì bị một kiếm trực tiếp đâm trúng, tiếng 'xèo xèo' bùng phát ra trong nháy mắt, từng luồng huyết yến màu đỏ bắt đầu toát ra.
Rất nhanh, huyết ảnh vốn là vật vô hình lại dần biến thành vật hữu hình.
Bởi vì Lý Hạo luôn có thể nhìn thấy nên hắn không biết có phải huyết ảnh hiện hình hay không!
Nhưng hắn có cảm giác hình như huyết ảnh trông rõ ràng hơn rất nhiều so với trước đó.
Đúng vào lúc này, Hắc Báo phía sau bỗng nhiên quơ vuốt chó, lập tức bay lên. Chân chó nhanh chóng cử động, móng vuốt sắc bén chộp trúng huyết ảnh!
Xoẹt một tiếng, lập tức cào ra một vết rách trên người nó.
Hai mắt chó của Hắc Báo sáng như tuyết, lộ ra vẻ kinh hỉ.
Bổn cẩu làm được rồi?
Mà Lý Hạo thì không nói hai lời, hai ngón tay siết chặt đuôi kiếm, nội kình bộc phát mãnh liệt, lần nữa đâm ra!
Phập!
Một kiếm ghim trúng ‘thân thể’ huyết ảnh, từng luồng huyết yến toát ra khỏi người huyết ảnh lần nữa. Giờ phút này, có vẻ huyết ảnh đã cảm nhận được nguy cơ, bắt đầu giãy giụa muốn trốn thoát.
Nhưng dĩ nhiên Hắc Báo không cho nó cơ hội, tiểu cẩu ở phía sau vung móng vuốt lên, tiếp tục vung trảo đánh về phía đối phương.
Sau một khắc, Lý Hạo bỗng thu kiếm lại, dùng tay đánh ra một quyền, lần này thực sự đã đánh trúng huyết ảnh!
Huyết ảnh hiện hình rồi!
Vậy mà tiểu kiếm có thể bức huyết ảnh phải hiện ra hình thể thực chất. Hình như huyết ảnh này cũng không quá mạnh, chỉ là thực thể vô hình trước đó rất khó giết, mà nay đã ép cho nó phải hiện nguyên hình, nhất thời cả Lý Hạo và Hắc Báo đều điên cuồng luân phiên công kích nó, mỗi lần đều có thể tạo thành tổn thương nhất định.
"Thì ra... Ngươi chỉ có nhiêu đây bản lĩnh?"
Lý Hạo bật cười.
Ta bị dọa cho mất hồn suốt một năm nay, nguyên lai... Chỉ là thế này?
Yếu như vậy?
Uổng công ta còn cho rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không ngờ ngươi chỉ có chút tài mọn này!
"Ngươi đi chết đi!"
Lý Hạo điên cuồng tấn công, một con dao găm xuất hiện trong tay, đó chính là thứ mà hắn đã lấy đi từ trên người tên quỷ diện Phá Bách. Bấy giờ hắn dùng chính con dao găm này, đâm từng dao, từng dao vào ‘thân thể’ huyết ảnh.
Vốn dĩ huyết ảnh sau khi hiển hiện nguyên hình thì không chênh lệch nhiều với nhân thể, cho nên rất nhanh đã bị Lý Hạo và Hắc Báo liên thủ đánh cho chia năm xẻ bảy.
Có điều... không bao lâu sau, đám sương mù màu đỏ ấy lại bắt đầu chậm rãi hội tụ.
Lý Hạo nhíu mày, thật sự bất tử bất diệt ư?
Như vậy cũng đánh không chết?
Thứ quỷ này rốt cuộc là cái gì?
Hình như tiểu kiếm vẫn chưa được giải trừ phong ấn triệt để, ngoài tác dụng phá vỡ sự ẩn thân của đối phương thì không còn công dụng nào khác. Chẳng lẽ thật sự trị không chết nó?
Đúng vào lúc này, một luồng huyết sương nhàn nhạt rơi vào trên tay Lý Hạo.
Lý Hạo đang một mực vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, năng lượng ngọc kiếm luôn chuyển động ngay trong cơ thể hắn. Ngay lúc luồng huyết sương ấy rơi vào trên tay, bất giác nó liền bị Lý Hạo hấp thu vào trong cơ thể.
Rất nhanh, trong thể nội, năng lượng ngọc kiếm và huyết sương trộn lẫn tạo thành một nguồn năng lượng đặc biệt.
Nguồn năng lượng mới sản sinh ấy rất đặc thù, không phải dùng để cường hóa thân thể, cũng không phải cường hóa lục phủ ngũ tạng… Mà số năng lượng màu đỏ ngòm đó lập tức dung nhập vào trong máu.
Vốn dĩ vài ngày trước, hắn đã từng thay máu một lần, khi đó Lý Hạo đã cảm thấy trong máu của mình ẩn chứa một nguồn năng lượng.
Mà giờ phút này, sau khi năng lượng màu đỏ ngòm kia tiến vào, lập tức khiến huyết dịch toàn thân hắn lần nữa sôi trào lên.
"Hả?"
Lý Hạo sững sờ, điều này… chẳng lẽ huyết ảnh cũng là một loại năng lượng đặc biệt?
Hắn cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trong máu!
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn đỏ bừng!
Võ sư, mạnh gân cốt, tráng nội kình, thay mới máu, luyện da thịt…
Thật ra cường hóa huyết dịch là việc khó khăn nhất!
Mà bây giờ chuyện này lại đang diễn ra, lẽ nào bản thân huyết ảnh chính là năng lượng?
Cũng có thể là do luồng huyết sương kia bị tinh quang năng trong ngọc kiếm trung hòa, sau đó mới hình thành nên một năng lượng đặc biệt bị hắn hấp thu?
Đệt mợ!
Trong mắt Lý Hạo lộ ra vẻ kinh hỉ phát điên, vừa nãy hắn còn đang đau đầu nghĩ xem có cách nào để đối phó với thứ tà môn đánh mãi không chết này.
Không ngờ hắn lại còn có thể hấp thu nó, dùng chính năng lượng từ huyết ảnh để cường hóa huyết dịch của bản thân.
Má nó, hay lắm, ta hút sạch số năng lượng này xong, để xem ngươi làm sao hồi sinh được nữa?
Lý Hạo lập tức triển khai toàn bộ Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật!
Một phát bắt được huyết ảnh, bắt đầu điên cuồng mà hút!
Lão tử hút chết ngươi!
Phanh!
Huyết ảnh giãy giụa kịch liệt, có vẻ nó đã cảm nhận được nguy cơ.
Mà máu của Lý Hạo cũng bắt đầu sôi trào từng cơn.
Lần trước khi cường hóa lá lách, hắn từng có trải nghiệm tương tự, chỉ là lần kia hấp thu năng lượng thần bí quá ít, tổng cộng chỉ có hai khối, cho nên hiệu quả thay máu không quá rõ ràng.
Nhưng lúc này, năng lượng từ huyết ảnh cực kỳ sung túc.
Lỗ chân lông toàn thân Lý Hạo đều đang chảy máu!
Máu mới sinh ra không ngừng hiện lên, có thể cảm nhận được rõ ràng. Huyết dịch tựa như nham thạch, phun trào khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, giúp Lý Hạo cảm thấy toàn thân đều muốn bộc phát ra lực lượng nào đó.
"Hút!"
Lý Hạo mừng như điên. Giờ phút này hắn mới ý thức được, có lẽ… huyết ảnh chính là thứ mấu chốt giúp hắn mạnh lên!
Đến giờ còn chưa hút xong một phần mười của đạo huyết ảnh nọ mà hắn đã cảm thấy mình cường đại lên một vòng, vậy nếu hấp thu toàn bộ cả một “con” thì sao?
Đêm nay tổng cộng có bao nhiêu huyết ảnh đến?
Giờ khắc này, hắn chỉ ước gì có mười mấy đạo huyết ảnh cùng tới...
Đều lấy ra hết cho ta, ta hút chết các ngươi!
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Trái tim đập kịch liệt, huyết dịch như dòng nước điên cuồng phun trào khắp thể nội.
Chỉ là gân cốt và da thịt vẫn chưa đủ mạnh, cảm giác mạch máu đang bị nổ nát.
Hắc Báo bên cạnh vốn hút không được, nhưng hình như nó cũng biết Lý Hạo đang kiếm được lợi lớn.
Bấy giờ, nhìn thấy máu chảy ra khắp người Lý Hạo... Hắc Báo bỗng lè lưỡi ra liếm liếm.
Liếm nhiều vào, nói không chừng còn có thể vớt chút lợi ích!
Một người một chó, giờ đây đều cực kỳ kích động.
Hắc Báo liếm Lý Hạo mấy cái, hình như phát hiện thật sự có hiệu quả, thế là lại càng liếm điên cuồng hơn.
Mà huyết ảnh vẫn đang giãy dụa kịch liệt, bất quá huyết yến lan tràn, đều bị Lý Hạo hút vào, dần dần hình thể của nó càng lúc càng nhỏ đi, mà Lý Hạo đã hút đến mức cảm giác dục tiên dục tử.
Quả là đồ tốt!
Cảm giác không kém so với năng lượng thần bí, thậm chí có khi còn tốt hơn. Bởi vì hắn có cảm giác thỏa mãn như vừa hấp thu được những mấy trăm khối năng lượng thần bí, mà quan trọng là còn không bị trùng kích đau đớn kịch liệt như mấy hôm trước.
Lý Hạo siết tay lại, một quyền đánh vào điểm cuối cùng, huyết ảnh tức khắc vỡ nát.
Lần này hắn đã cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ hơn rất rõ ràng.
"Ta tiến bộ rồi!"
Lý Hạo hết sức vui vẻ, dù không đến Phá Bách nhưng hắn cảm thấy giờ phút này, bản thân có lẽ cũng đạt đến trình độ Trảm Thập Tam, Trảm Thập Tứ, bởi vì hắn mạnh hơn nhiều so với trước đó.
Sau một khắc, Lý Hạo nhanh chóng chạy về.
Huyết ảnh đã bị tiêu diệt triệt để.
Hắn không biết tên Siêu Năng Giả có thể cảm ứng được không... Không quan trọng, về trước nhìn kỹ rồi nói.
Hình như Hắc Báo cũng đã có thực lực Trảm Thập, cộng thêm chính hắn, sáu vị Trảm Thập có lẽ có thể xử lý trực diện tên Siêu Năng Giả chết tiệt kia!