Lý Hạo nhìn ông ta, người sau cũng cười nói: "Mặc dù không biết ngươi muốn đối phó ai nhưng việc quan trọng như vậy khẳng định không phải là người bình thường, chẳng lẽ là Ánh Hồng Nguyệt? Cũng đúng, hắn là cừu nhân của ngươi, thực lực tuyệt đối không yếu, cũng đáng để ngươi coi trọng!"
Giờ phút này, ông chỉ nghĩ tới Ánh Hồng Nguyệt.
Một gia hỏa rất đáng sợ.
Tên kia thật sự không yếu, là kẻ vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Trần Trung Thiên cảm thấy mình ngăn chặn đối phương vài phút sẽ không thành vấn đề, mạnh hơn đi chăng nữa thì đối phương cũng chẳng thể bộc phát ra chiến lực thất hệ.
Nếu thật sự có thể dùng 5000 một khối để đổi 500 giọt, vậy thì 2.500.000 là đủ rồi, nếu mà nhờ yêu thực thì phải mất tận 25 triệu!
Chênh lệch này lớn lắm!
So với giá cả trước đó đã giảm bớt đi hơn 2 triệu khối. . . Hơn 2 triệu chẳng lẽ không phải tiền sao?
"Ứng trước?"
Lý Hạo khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: "Cũng không phải không được! Nhưng trước khi xuất phát trước hay động thủ, ta mới có thể cho!"
Đối phó với đại thụ, càng nhiều cường giả càng tốt.
Chỉ là có thể sẽ bại lộ rất nhiều bí mật!
Nhưng thế thì có sao?
Dù sao vẫn hơn là bỏ mạng.
Nếu Trần Trung Thiên chỉ là ngũ hệ, Lý Hạo sẽ không thèm để ý, nhưng đối phương ở trên Phong Vân bảng lại là chiến lực lục hệ đỉnh phong, điều này rất đáng sợ. Lý Hạo hoài nghi mình chưa hẳn có thể thắng vị này.
Có cường giả đỉnh cấp như vậy tương trợ sẽ có thể giảm bớt rất nhiều tổn thất, thậm chí còn đủ để cứu mạng.
Về phần gia hỏa này có lâm trận bỏ chạy hay không. . . Đều đã tiến vào, yêu thực sẽ chịu buông tha ngươi chắc?
Tiến vào thì sẽ không có đường lui!
Trần Trung Thiên đột nhiên cảm giác được Lý Hạo đáp ứng quá sảng khoái, lòng ông không quá an tâm, đột nhiên cảm thấy đứa con kia muốn mình đến làm công không phải là lựa chọn đúng đắn.
Ông rất muốn cự tuyệt!
Trong mơ hồ, lòng ông thấy rất bất an cảm giác.
Nhưng mồi nhử béo bở cũng làm cho ông động tâm, làm một người ổn thỏa, ông chỉ muốn cự tuyệt tuy nhiên lại chịu không được dụ hoặc, gần đây Tuần Kiểm ti quá nghèo, nhi tử tấn cấp tứ hệ Thần Thông cũng thiếu thốn tài nguyên.
Cân nhắc lợi và hại, ông khẽ gật đầu: "Vậy ta đáp ứng!"
Rồi ông lại hỏi: "Đại khái lúc nào động thủ?"
Lý Hạo cũng đang suy nghĩ điều này, trước đó hắn định đối phó Phong Vân các trước nhưng Phong Vân các chưa hẳn sẽ xuất hiện ngay, có Trần Trung Thiên hỗ trợ, cộng với hiện tại nhân thủ đầy đủ. . . chi bằng đánh đại thụ trước!
Dù sao tiểu thụ cũng muốn thôn phệ phân thân đối phương, thực lực càng mạnh càng tốt, càng nhanh càng tốt.
Nghĩ đến đó, Lý Hạo tính toán rằng đám Khổng Khiết sắp tới, một ngày đã đủ cho mọi người hóa thần văn.
Ngày kia, thời gian mà Phong Vân các nói mới đến.
"Trời tối ngày mai!"
"Hử?" Trần Trung Thiên sững sờ: "Rốt cuộc là đối phó Hồng Nguyệt hay đối phó Phong Vân các? Nhanh như vậy sao?"
Tối mai liền động thủ?
Lý Hạo cười khẽ: "Ngay tối ngày mai, cụ thể là ai ta sẽ không nói, miễn cho tin tức tiết lộ ra ngoài! Trần ti trưởng yên tâm, lần này không chỉ ngươi và ta xuất thủ, người ta gọi đến đều sẽ góp sức, tuyệt không sai lầm, cứ việc yên tâm!"
Hắn lại dặn dò: "Mặt khác, Trần ti trưởng tốt nhất là mang theo Thần Binh áp đáy hòm, cũng chính là Thần Binh trấn áp lão Thiên Tinh Vương để phòng vạn nhất!"
". . ."
Trần Trung Thiên bỗng nhiên tê cả da đầu.
"Ngươi chớ làm loạn, ta không muốn vì lời ít tiền lại bỏ cả mạng này, rốt cuộc ngươi muốn đối phó ai?"
Ông chỉ cảm thấy không rét mà run.
Không phải là tiến vào di tích, đối phó với cường giả cổ đấy chứ?
Vị lão nhân hơn trăm tuổi này giờ lại thấy lạnh gáy, "Muốn vào di tích sao?"
Lý Hạo cười: "Đại khái là thế!"
Giờ khắc này, Trần Trung Thiên thật sự tê cả da đầu.
Trong nháy mắt, giọng ông run lên: "Cường giả văn minh cổ là tồn tại không cách nào địch nổi, một khi khôi phục, ít nhất đều là một vị Tuyệt Điên! Đây là hiện đại cho nên còn tốt hơn chút đỉnh, nếu là trước kia, 100 vị lục hệ cũng chưa chắc có thể đấu qua được một vị Tuyệt Điên. . ."
"Đó là năm xưa, không phải sao?"
Lý Hạo cười lớn: "Hiện tại đối phương bất quá là người quá khí, không đánh vỡ sợ hãi trong lòng chẳng lẽ người hiện đại muốn bị cổ nhân thống trị sao? Ngươi sẽ phát hiện khi ngươi phá vỡ sợ hãi, giết một vị cường giả cổ, ngươi sẽ xuất hiện thuế biến trên tinh thần, trên ý chí, trên tâm linh. . . Nếu không, chúng ta chỉ có thể sống dưới uy hiếp của văn minh cổ cả đời!"
"Ngươi điên rồi!" Giọng Trần Trung Thiên hơi bén nhọn: "Ngươi lại dám đi đối phó. . ."
Trong lòng của ông phát lạnh.
Đối với cường giả hiện đại mà nói, càng mạnh càng hiểu rõ sức mạnh của văn minh cổ, càng biết văn minh cổ lợi hại ra sao.
Kẻ yếu thì sẽ chẳng có quá nhiều cảm thụ.
Mà cường giả đỉnh cấp như ông thì càng biết rõ điểm này, ông không nghĩ tới Lý Hạo thật sự dám ôm tâm tư như vậy.
Lý Hạo nhìn ông: "Vậy quên đi, không cần Trần ti trưởng trợ giúp nữa!"
Hắn thản nhiên nói: "Trần ti trưởng vốn cũng không nằm trong kế hoạch của ta."
"Ngươi. . . Ngươi triệu tập võ sư Ngân Nguyệt không phải là vì đối phó Phong Vân các, đúng không?"
Sắc mặt ông hơi trắng bệch: "Ngươi đã sớm quyết định chủ ý đối phó cường giả cổ. . . Ngươi là đang đẩy Ngân Nguyệt vào hố lửa!"
Ông xem như triệt để minh bạch, Lý Hạo không đơn thuần chỉ muốn đối phó Phong Vân các, hết thảy đều là ngụy trang mà thôi, triệu hoán nhiều người như vậy tới là vì đối phó cường giả văn minh cổ, mà Phong Vân các cũng là ngụy trang tốt nhất.
Nếu không bình thường triệu tập nhiều người như vậy sẽ làm tất cả mọi người lo nghĩ xem Lý Hạo muốn làm gì?
Hiện tại, tất cả mọi người chỉ nói Lý Hạo thật điên cuồng, Phong Vân các quá xui xẻo, Lý Hạo đây là muốn sống mái với đối phương.
Không ai có thể nghĩ tới, hoặc là nói, căn bản không dám nghĩ, thứ Lý Hạo muốn đối phó chính là tồn tại khôi phục trong văn minh cổ.
Lý Hạo bình tĩnh đáp: "Điều này không hợp tâm ý của các ngươi sao? Nếu thất bại, chúng ta đều sẽ chết, các ngươi cũng được an tâm! Nhưng một khi thành công, ta có thể giết cường giả văn minh cổ, chúng ta liền không sợ hãi gì nữa, bên cạnh đó thực lực hay tâm linh đều sẽ tăng lên. Khi ấy, nếu ta đi ra, phàm là kẻ dám đối nghịch sẽ bị ta giết sạch!"
"Trần ti trưởng cân nhắc đi, nhưng không cho phép tiết lộ tin tức ra bên ngoài!"
Lý Hạo nhìn ông, nói nhỏ: "Tin tức này ta chỉ nói cho mình ngươi, ngay cả cường giả văn minh cổ ta cũng dám đi giết, tất nhiên có năm thành nắm chắc, tin tức lộ ra ngoài, Trần ti trưởng cảm thấy Tuần Kiểm ti mạnh hơn cường giả văn minh cổ sao?"
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ!" Trần Trung Thiên đáp lại, lúc này, ông thực sự ôm xúc động muốn chạy trốn.
Tên điên này!
Đám điên này!