Trong lúc bận rộn, ngoài cửa, Thiên Kiếm mở miệng: "Người đã đến đông đủ!"
Lòng Lý Hạo hơi động, mắt lộ ra ý cười.
Đến đông đủ thì tốt, vạn sự sẵn sàng, ta phải đi di tích một chuyến mới được.
Nửa giờ sau, Lý Hạo dẫn một đám người lặng lẽ rời đi.
Sáu vị lão võ sư, Bắc Quyền, Bá Đao, Phích Lịch Thối cộng thêm Khổng Khiết cùng Hoàng Vũ, trọn vẹn 11 vị cường giả võ sư đỉnh cấp.
Tính cả Thiên Kiếm, Hồng Nhất Đường, Hầu Tiêu Trần, Diêu Tứ, Nam Quyền, Quang Minh Kiếm, Ngọc La Sát, cùng với bản thân Lý Hạo và Hắc Báo một mực không biết thực lực thế nào. 19 người, một con chó, đây chính là toàn bộ chiến lực mà Lý Hạo chuẩn bị để đối phó đại thụ.
Nếu Trần Trung Thiên gia nhập thì sẽ là 20 vị cường giả đỉnh cấp, Ngọc La Sát yếu nhất cũng có chiến lực Thần Thông. Lý Hạo cũng không hề hẹp hòi, hắn đã đưa cho vợ chồng Dương Sơn rất nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền, nếu hai người cũng tấn cấp thành công thì tổng cộng sẽ là hơn 20 vị cường giả Thần Thông.
Lại thêm tiểu thụ nữa. . . thế lực càng thêm đáng sợ!
. . .
Lý Hạo dẫn người rời đi.
Trần Trung Thiên trở lại Tuần Kiểm ti cũng không nhiều lời, bắt lấy Trần Diệu bèn đánh một trận, đánh cho Trần Diệu kém chút đã trở mặt.
Hồi lâu sau, Trần Trung Thiên mới nói: "Đứa con bất hiếu!"
Sắc mặt Trần Diệu rất khó coi.
Trần Trung Thiên hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới mở miệng: "Tất cả tích cóp trong nhà đem ra đổi chút tài nguyên cũng đủ ngươi bước vào tứ hệ Thần Thông. . . Ngày mai ta ra ngoài một chuyến, nếu ta về không được. . . trong đêm ngươi hãy đi Hành Chính ti, hoặc là trực tiếp lẩn trốn, rời xa Tuần Kiểm ti, tìm một chỗ tránh né."
Trần Diệu khẽ giật mình nhìn lão phụ thân, nhất thời không biết ông cố ý hù người hay là đang nói thật.
Giờ phút này, Trần Trung Thiên lại không nói thêm gì, ông đã có quyết định.
Ông phải liều một lần!
Ông rất xem trọng Lý Hạo, mặc dù hắn rất điên cuồng nhưng đúng như Lý Hạo nói, nếu hắn thành công vậy thu hoạch sẽ rất lớn, không phải ở mặt tài phú mà là trên tinh thần.
Ông ta nhìn về phía hậu viện, trong mắt lộ ra tinh mang.
Tất cả mọi người đều đang e sợ cường giả văn minh cổ, cảm thấy không thể địch nổi, ngay cả chính ông cũng vậy, nhưng nếu đập vỡ bóng ma trong lòng thì đối với võ sư chính là tu tâm vượt qua đại đạo.
Ngay cả đám Tề Bình Giang cũng không dám xuất thủ với yêu thực cổ. . . con ta. . . lại dám!
Lý Hạo chín phần là muốn đối phó với yêu thực mà Hồ gia lưu lại, ông đã đoán được điều này.
Lý Hạo dám cược, thậm chí đem rất nhiều võ sư Ngân Nguyệt ra cược, nhất định là hắn có nắm chắc, hiển nhiên ông cũng sẽ tham dự.
Giờ khắc này, Trần Trung Thiên đã có quyết định.
Tối mai, trước khi bảng danh sách công khai, tâm tư Lý Hạo không quá khó đoán, hắn muốn giải quyết yêu thực sau đó đi đối phó Phong Vân các, nếu thành công, Phong Vân các sẽ không đủ gây áp lực, nếu thất bại. . . tùy ý Phong Vân các sắp xếp tên như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới cái gì.
Râu ria mà thôi!
"Lão đầu tử. . . Ngài cố ý đùa giỡn à?" Trần Diệu nhướng mày: "Ta chỉ bảo ngài đi làm công cho Lý Hạo kiếm chút tiền đâu có bảo ngài đi chịu chết, ngài cố ý an bài hậu sự làm gì?"
Trần Trung Thiên không thèm để ý, ôm tiểu nữ hài hôn mấy cái, quay đầu nói: "Sáng ngày mốt nếu ta còn chưa trở lại, đem tất cả mọi người đến Hành Chính ti đi, ngươi thì cứ tùy ý, đám đệ đệ muội muội của ngươi còn quá nhỏ, khó có thể thoát đi."
Trần Diệu nhíu mày, một mực nhìn Trần Trung Thiên chằm chằm, người sau lại không tiếp tục để ý, mà là đi về hướng chỗ sâu, nhìn thấy ông tiến nhập mật thất, Trần Diệu không khỏi chấn động trong lòng.
Đó là nơi Trần gia cung phụng Thần Binh, cũng là Thần Binh mạnh nhất.
Thần Binh này từng trấn áp lão Thiên Tinh Vương, cũng liên quan tới thủ đoạn thần thông năm đó bọn hắn lưu lại, lão đầu tử muốn làm gì vậy?
Mang đồ chơi này chính là thật sự đi liều mệnh!
Lúc này, Trần Diệu không tránh khỏi hoảng hốt, tình huống gì đây?
Hắn không cách nào hiểu rõ.
Ta chỉ là bảo ngài đi kiếm tiền, không bảo ngài đi chịu chết, Lý Hạo đã nói gì với phụ thân rồi?
………….
Đại học võ khoa Viên Bình.
Khi từng thần văn hiện lên lần nữa, các võ sư đang tu luyện đều ngạc nhiên, bên kia thao trường, vị Hắc Khải vẫn luôn đợi ở đây không rời đi cảm thấy có chút câm nín.
Ngươi thật sự coi chỗ này của ta là bí địa tu luyện à? Không có việc gì thì tới làm gì? Còn mỗi ngày tới một lần, thật đúng là... Không còn lời nào để nói.
Nhưng ông cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, đám người này đều khá thú vị, thế không yếu, thế bây giờ hơi giống Bản Nguyên Đạo năm đó, rõ ràng những người này không quá mạnh. Năm xưa, khi chưa đến đỉnh cấp thì rất khó ngộ đạo, nhưng những người này lại cho ông cảm giác đã tiếp xúc với đạo quá sớm.
Rõ ràng là nhục thân yếu đuối, tinh thần lực cũng vậy, nhưng cảm giác hình thức ban đầu của đại đạo thì rất rõ ràng.
Hắc Khải âm thầm bật cười, mỗi thời đại có một loại phương thức tu luyện.
Mặc dù là chuyện tốt nhưng cũng là có tai hại.
Tiếp xúc cảm ngộ quá sớm sẽ khiến những người này khó có thể khiến nhục thân mình trở nên mạnh mẽ, thời gian dài gánh chịu lực lượng đại đạo, ai biết đến cùng là tốt hay xấu.
...
Hắc Khải đang suy nghĩ, bên kia, Lý Hạo đã dạy mọi người nên chuyển đổi như thế nào xong, không ai cảm thấy không ổn, đối với bọn họ mà nói, giữ lại thế là chuyện mà bọn họ tha thiết ước mơ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nóng vội đi tu luyện chuyển đổi, đương nhiên Sinh Mệnh Chi Tuyền cũng là thứ không thể thiếu được.
Lần này có nhiều người chuyển đổi, Lý Hạo tính toán, không có đến 200 - 300 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền thì e là không đủ, lượng tiêu hao rất lớn.
Nhưng Lý Hạo cảm thấy rằng mình có thể kiếm bù lại, điều kiện tiên quyết là có thể giải quyết cây dừa.