Hắc Khải không nói gì nữa.
Là một tồn tại cấp độ Bất Hủ, khó khăn lắm mới sống được đến ngày hôm nay, vậy nên sợ chết dị thường. Nếu bị một đám sâu kiến uy hiếp, ở thời khắc cuối cùng, rất có thể nó sẽ tự bạo.
Một vị tồn tại Bất Hủ tự bạo, đám người Lý Hạo rất khó sống sót.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"
Hắc Khải không thèm để ý, yên lặng đứng đó.
Lý Hạo rất ngạc nhiên, gia hỏa này vẫn đứng đây để làm gì?
Hắn lại quên Hắc Khải có thể nhìn thấu lòng người, ông đạm mạc lên tiếng: "Ta là trưởng phòng phòng giáo vụ của đại học võ khoa Viên Bình, chuyện tập hợp ở thao trường, chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp đều do ta thông báo, ta đứng ở đây chứng tỏ đã bắt đầu chuẩn bị trận chiến!"
Lý Hạo ngượng ngùng, thật ư?
Cũng được!
Thế nhưng ngươi chỉ có một mình, bắt đầu chuẩn bị trận chiến thì có ích lợi gì?
Lý Hạo không quấy rầy ông nữa, vị này tính cách lạnh nhạt, không dễ nói chuyện như Vương thự trưởng, hắn phát hiện những tồn tại cổ văn minh còn sống phần lớn đều là rất lạnh nhạt, dạng người nguyện ý hàn huyên giống cây nhỏ và Vương thự trưởng rất ít.
Có lẽ là vì chướng mắt, hoặc là vì tâm đã như tro tàn, tuyệt vọng từ lâu.
Lý Hạo quay người về tới cửa trường học, bỗng nhiên hắn cảm giác hoa mắt một chút, hắn nhìn thoáng qua đám rối kia rồi phát hiện có con rối đang nhắm mắt.
Những con rối này đều là khôi lỗi, thế nhưng khôi lỗi cần mở mắt sao?
Lý Hạo nghi hoặc nhìn con rối rồi nhìn đám khôi lỗi đang tuần tra bốn phía, luôn cảm thấy những khôi lỗi này... không quá bình thường.
Khu cửa trường học chỉ là đất trống, cần mấy trăm khôi lỗi tuần tra nơi này sao?
Chẳng lẽ... Là người sống?
Cũng không đúng, Hắc Khải cũng không tính là người sống.
Trong lòng có rất nhiều suy đoán nhưng hắn không hỏi ai.
Dù là Hắc Khải hay Vương thự trưởng thì đều chưa từng yêu cầu Lý Hạo làm gì, tỉ như giúp bọn họ khôi phục hay gì đó, cũng không đòi Thần Năng Thạch từ hắn, không biết là vì cảm thấy Lý Hạo quá yếu nên không cần thiết, hay là vì không thể khôi phục được nữa.
Bọn họ đều là Nhân tộc chứ không phải yêu thực.
...
Trong di tích một lát, Lý Hạo suy tư nhìn một chiếc nhẫn trữ vật, có nên giải quyết phân thân của đại thụ ở đây hay không? Như vậy có thể thăm dò thực lực đối phương một chút...
Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định chờ đợi thêm 1 thời gian.
Hắn sẽ chờ những người này lột xác thành công, gọi những người xuất thủ lần này đến đây rồi mới cùng nhau đối phó với đại thụ.
...
Thời gian chuyển đổi kéo dài rất lâu.
Khi Lý Hạo mang người đi ra, sắc trời đã mờ đi.
Hắn nhanh chóng dẫn người rời đi, trở về Thiên Tinh thành.
Giờ phút này, Thiên Tinh thành, phủ đô đốc, quần hùng hội tụ.
Các vị cường giả đều phấn chấn.
Lý Hạo nhìn Chu thự trưởng: " Chu thự trưởng lưu lại trấn thủ..."
Đây là ý nghĩ của hắn từ lúc trước, Chu thự trưởng sẽ không tiến vào.
Chu thự trưởng nhìn hắn, cười nói: "Ta cũng phải đi vào, nếu không, khi các ngươi xảy ra chuyện, một mình ta ở lại thì tác dụng cũng không lớn."
Lý Hạo khẽ nhíu mày. Kỳ thật hắn không rõ thực lực cụ thể của Chu thự trưởng đến đâu, ông ta là người tu luyện cổ võ thuần túy nhưng xếp hạng trên Phong Vân bảng lại không thấp.
"Vậy thì cùng vào đi!"
Lý Hạo gật đầu, sau đó lại nói: "Các ngươi phân tán di chuyển đến di tích ngoại ô phía Tây chờ ta!"
Đám người nghi hoặc, không trực tiếp đi vào sao?
Lý Hạo cười nói: "Ta có sắp xếp, phải gặp mặt thăm dò thực lực và thủ đoạn của đối phương trước đã!"
Đám người không hiểu nhưng không hỏi nhiều, mọi người lần lượt rời đi.
...
Hậu viện, Lý Hạo lại đến lần nữa, hắn lãnh khốc thấp giọng nói: "Ta đã tìm được khu vực Phong Vân Các, hiện tại sẽ dẫn người đi tiêu diệt bọn hắn! Nếu sống sót trở về, 30 triệu Thần Năng Thạch chỉ là vấn đề nhỏ, chắc chắn Phong Vân Các vẫn còn chừng đó!"
Đại thụ không ngờ hắn muốn động thủ nhanh như vậy, nó có chút ngoài ý muốn, nó biết rằng hắn chỉ mới vừa ngoi đầu lên hai ngày nay mà thôi. Nhưng hiện nay nó khuyết thiếu nguồn tin tức, cũng không biết tình huống cụ thể, giờ phút này, nó dùng tinh thần dao động lên tiếng: "Chúc ngươi thành công, yên tâm đi, có phân thân của ta ở đó thì sẽ không có vấn đề gì."
Lý Hạo chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Nếu gặp phải cường địch, mong phân thân của tiền bối giúp đỡ chúng ta một chút..."
Đại thụ tức giận muốn mắng người.
Có ý gì? Nếu không địch lại, ngươi muốn chạy trước, để phân thân của ta chờ chết ư?
Đúng là không phải người tốt!
Nhưng sau khi suy nghĩ một phen, nó vẫn nói: "Đương nhiên rồi, nhưng nếu các ngươi thất bại, phân thân của ta vỡ nát, ta sẽ hấp thu những Thần Binh này trước để củng cố bản nguyên."
Nó nói bóng gió ám chỉ rằng dù gì thì cũng phải giao 30 triệu kia ra, còn Thần Binh chỉ là lợi tức.
Lý Hạo trầm mặc một hồi mới gật đầu: "Được!"
Nói xong, hắn quay người rời đi, đi đến cửa đại điện, có vẻ hắn đang kiềm chế gì đó, xoay người lại nói: "Yêu thực tiền bối, nếu thất bại nhưng ta vẫn sống sót trở về, nếu như bị thương, ta muốn mượn dùng một chút Sinh Mệnh Chi Tuyền để chữa thương!"
"..."
Đại thụ tức tối!
Dùng chiêu tay không bắt sói đến nghiện rồi đúng không?
Nói đùa à?!
"Ta cắt lìa bản nguyên, thương thế quá nặng, chỉ sợ không thể cung cấp Sinh Mệnh Chi Tuyền cho ngươi..."
Đại thụ thầm mắng chửi, cút đi! Đến bây giờ, một viên Thần Năng Thạch còn chưa thấy được mà nó đã phân cắt phân thân, vậy mà hắn còn đòi mượn dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền, Lý Hạo này quá mức tham lam, đồ khốn kiếp!
Lý Hạo trầm mặc, sau một lúc mới mở miệng: "Nếu như đến lúc đó thật, ta nguyện dùng Truy Phong Ngoa và Tinh Không Kiếm để thế chấp!"
"..."
Đại thụ ngây ngẩn cả người.
Tinh Không Kiếm, Truy Phong Ngoa!
Giờ khắc này, đại thụ trầm mặc.
Lý Hạo tiếp tục cười nói: "Ta chỉ muốn phòng trước mà thôi, nếu ta thắng thì đương nhiên chuyện này sẽ không xảy ra, tiền bối cũng phải tin tưởng thực lực phân thân của mình!"
Đại thụ suy nghĩ một phen rồi cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, nó không nói lời nào.
Lý Hạo nói tiếp: "Mong tiền bối hãy cân nhắc một chút, nếu thật sự cần... Khi đó chúng ta sẽ nói sau."
Đại thụ thấy hắn muốn rời đi thì không nhịn được được dùng tinh thần dao động: "Nghe nói Tinh Không Kiếm có hiệu quả thuần hóa năng lượng, chuyện này là thật hay giả?"
"Thật."
Lý Hạo mỉm cười: "Nếu không, ta chỉ mới đi lên Võ Đạo có mấy tháng thì làm sao có thể có được thành tựu như hôm nay!"