Hư ảnh của nó nhìn về phía Lý Hạo, mang theo chút ý cười: "Nhân tộc thật sự được trời ưu ái như vậy sao? Đến thời đại này rồi mà còn có thể như vậy ư?"
"Tân Võ... Không còn... Ta cũng... Giãy dụa nhiều năm, cuối cùng vẫn vậy..."
Tiếng thở dài mang theo một chút cảm giác giải thoát, ầm một tiếng, hư ảnh hoàn toàn vỡ nát!
Một vị yêu thực Bất Hủ đã hoàn toàn chết đi!
Lý Hạo hạ xuống đất, giờ khắc này, đám người nằm trên mặt đất, Tiểu Thụ nhanh chóng ngưng tụ Sinh Mệnh Chi Tuyền không ngừng vẩy xuống người bọn họ, bản thân nó cũng bao phủ lấy đại thụ vỡ nát, không cho dư uy lan ra.
Tất cả mọi người đều đang nhìn bầu trời, không hề nháy mắt.
Bọn họ thành công rồi!
….
"Chỉ vậy mà thôi!"
Trong đám người đang nằm dưới đất, bỗng nhiên có người thấp giọng nói một câu.
Chỉ vậy mà thôi!
Cường giả văn minh cổ cũng không phải tồn tại vô địch, giờ có kẻ đã chết rồi không phải sao?
Bất Hủ thì thế nào?
Tuy yêu thực này còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn phân cắt bản nguyên, thế nhưng chết tức là chết.
Tồn tại vô địch trong ấn tượng của tất cả mọi người, không ai dám phản kháng, không phải bây giờ đã bị bọn họ giết rồi sao?
Lý Hạo yên lặng, nhục thân tiếp tục rạn nứt, nhưng thế mãnh hổ xen lẫn thần văn chữ Hỏa dần dần biến mất, sau khi kiếm năng tràn vào, thân thể hắn nhanh chóng khôi phục.
Lý Hạo nhìn bầu trời mờ tối.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên mỉm cười.
Từng luồng thế bắt đầu khỏe mạnh trưởng thành.
Từ trước đến nay, thế của hắn vẫn luôn không theo kịp sự tiến bộ của thực lực hắn, hiện giờ nó như vừa được phá vỡ gông xiềng, nhanh chóng trưởng thành.
Trong cơ thể, mãnh hổ và ngọn núi đều đang nhanh chóng lớn mạnh.
Giết yêu thực, chiến lợi phẩm chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là lòng tin của tất cả mọi người đều tăng lên!
Thế chính là đạo.
Đạo bắt nguồn từ bản thân.
Thế vô địch của cổ nhân chính là như thế, ta mạnh nhất, không có gì gọi là không có khả năng.
Hôm nay, tất cả mọi người đều có cảm thụ như vậy.
Chúng ta rất mạnh!
Dù là cường giả văn minh cổ thì chúng ta cũng có thể giết.
Hoàng Vũ bỗng nhiên nói khẽ: "Tại Ngân Nguyệt, kể cả lão Triệu, tất cả chúng ta đều cảm thấy sau hai lần khôi phục, phe có thể chống cự văn minh cổ chỉ có văn minh cổ!
Chúng ta nghĩ rằng mình có thể nhờ văn minh cổ để khiến bản thân mạnh lên, ngăn cản cường giả hiện đại bây giờ, chúng ta chưa từng nghĩ đến chuyện giết cường giả văn minh cổ!"
Hoàng Vũ nằm trên mặt đất, tươi cười nói tiếp: "Mặc dù lão Triệu một lòng muốn thủ ở Ngân Nguyệt, nhưng hắn cũng biết rằng điều này rất khó! Chắc lão Triệu cũng không ngờ rằng chúng ta sẽ ra tay với cường giả văn minh cổ trước khi khôi phục lần hai."
Tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Dù là cửu ti hay hoàng thất thì chỉ nghĩ đến chuyện mượn lực lượng của yêu thực để quật khởi, sau hai lần khôi phục, đánh vỡ hạn chế trong thiên địa, có lẽ khi ấy mọi người mới có thể tấn cấp, hiện giờ phải ủy khúc cầu toàn trước.
Không ai nghĩ tới chuyện đánh ngã cường giả văn minh cổ, hiện tại mọi người đều đang dựa vào lực lượng của bọn chúng.
Nhưng lúc này đây, đã có người làm được.
Giờ khắc này, mọi người không nhắc đến chiến lợi phẩm, không thèm quan tâm di hài của cây dừa, tất cả đều nằm trên mặt đất, tươi cười xán lạn nhìn lên bầu trời, không để ý đến thương thế.
Bọn họ giống như là một đám trẻ hồn nhiên ngây thơ.
Dù bầu trời mờ tối nhưng thiên địa trong mắt bọn họ vô cùng rõ ràng, vô cùng xán lạn.
Chúng ta thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Văn minh cổ không đáng sợ, có lẽ có kẻ mạnh còn sống, nhưng chúng ta quật khởi chỉ mới mấy chục năm mà bây giờ đã có thể giết Bất Hủ, Bất Hủ tàn phế cũng là Bất Hủ, chúng ta còn cần kiêng kị như vậy không?
Lý Hạo nói rằng trận chiến này có thể phá ma trong lòng, cũng có thể đánh vỡ thần trong lòng.
Bọn họ đã làm được.
Mỗi người đều đang nghĩ gì đó, bọn họ đều an tĩnh nằm trên mặt đất, mặc cho máu tươi nhuộm dần bản thân.
Từng luồng thế tung hoành, thần văn vỡ nát ngưng tụ.
Các loại thế bắt đầu nhen nhóm, thế tùy tâm sinh, người mạnh thì thế mạnh.
Lý Hạo cũng đang yên lặng trải nghiệm cảm giác ấy.
Trong cơ thể, năm loại thế bừng bừng phấn chấn.
Thế cường đại khiến thần văn cũng cường đại theo.
Giờ khắc này, dường như hắn có lĩnh ngộ mới, dần dần, thần văn màu vàng trong phổi biến thành một mặt trời màu vàng.
Mộc thế hóa thành cây liễu khỏe mạnh trưởng thành.
Ngọn núi Thổ thế hóa thành dãy núi.
Tiếng sóng nước phát ra từ trong thận lan tràn tứ phương.
Những thế này có vẻ như đang hoan hô, Lý Hạo như thấy được thiên địa mới, hắn nở nụ cười, dần dần, lực lượng ngũ hành vẫn luôn tạo thành gánh nặng to lớn trong ngũ tạng bắt đầu biến mất.
Bốn thần văn còn lại dưới sự dẫn dắt của thế dần dần ẩn sâu vào trong ngũ tạng, nhanh chóng biến mất.
Chúng đã biến mất trong ngũ tạng như hỏa thế lúc trước, tiến vào cái Lý Hạo gọi là tầng không gian thứ 2, nó giống như khóa siêu năng, khi không cần dùng thì sẽ không xuất hiện.
Khí tức nhanh chóng suy yếu đi.
Khí tức cường hãn mà hỗn tạp trước đó dần dần chỉ còn lại lực lượng phong lôi.
Đối với Lý Hạo, ngũ thế lớn mạnh còn tốt hơn bất kỳ thu hoạch nào khác.
Giờ khắc này, tinh thần Lý Hạo như được dung nhập vào một nơi khác.
Hắn hốt hoảng, có cảm giác như mình đang nhìn thấy một mảnh tinh không.
Sao trời sáng chói.
Từng sợi xiềng xích bay ngang qua bầu trời như những Cự Long. Trong đám Cự Long này có mấy thứ quái thai, một mãnh hổ, một ngọn núi, một tầng sóng nước, một gốc liễu...
Lý Hạo tinh thần hoảng hốt, chấn động nhìn tinh không.
Đây là... tầng không gian thứ 2 ư?
Vô số Cự Long kia là cái gì?
Khóa siêu năng sao?
Hắn không dám tin, cũng khó có thể tin tưởng.
Dường như ngũ thế tiến vào đây cũng dẫn dắt tinh thần lực của hắn đi vào, giờ khắc này, Lý Hạo đã thấy được tầng không gian thứ 2 vô cùng thần bí.
Trong lúc Lý Hạo đang tiến vào không gian thần bí, tất cả võ sư Ngân Nguyệt đều nhìn về phía hắn.
Lý Hạo giống như đang được một tầng quang mang bao phủ.
Sau đó, Lý Hạo giống như biến thành vũ trụ mênh mông.
Đám người cho rằng mình đang nhìn lầm, bọn họ không để ý đến thương thế trên người, tất cả đều ngồi dậy nhìn Lý Hạo, lúc này Lý Hạo thực sự đã bị tinh quang bao phủ, không chỉ như vậy, thậm chí trên thân thể hắn còn có lực lượng tinh quang nhàn nhạt lan ra, vừa có cảm giác nó cùng loại với kiếm năng, vừa có cảm giác không giống lắm.
Tất cả mọi người nín thở tập trung, ai ai cũng ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tấn cấp ư?
Không giống lắm!
Không biết trải qua bao lâu, Lý Hạo bỗng nhiên mở mắt, trong mắt như ẩn chứa cả vũ trụ, hắn ngơ ngác nhìn lên trời, thật lâu sau, Lý Hạo lẩm bẩm: "Các ngươi có biết thân thể người có bao nhiêu khóa siêu năng không?"
Đám người lắc đầu, ai mà biết được.