Đúng lúc này, Lý Hạo rống to một tiếng, lại chém ra một kiếm!
Răng rắc!
Đại đạo lại đứt một đoạn, Lý Hạo đột nhiên quay đầu, giương tay tóm lấy, trường đao rơi vào trong tay: “Trần ti trưởng, cho ta mượn đao!"
"Được..."
Trần Trung Thiên miễn cưỡng đáp lại một câu, từ bỏ khống chế trường đao, trên thực tế hắn ta hiện giờ đã khó có thể khống chế, hơn nữa lực lượng trong trường đao đã tiêu hao hầu như không còn, cần phải khôi phục.
Lý Hạo muốn mượn đao để làm gì?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, liên hệ với trường đao biến mất, Lý Hạo không chém đại đạo nữa mà dùng kiếm đâm xuyên trường đao, Tinh Không Kiếm điên cuồng hấp thu trường đao.
Trường đao giãy dụa kịch liệt, dường như có một bóng người hiện ra, có vẻ người đó cảm nhận được gì đó, hư ảnh dần dần tiêu tán, thanh âm mơ hồ truyền đến: "Xúi quẩy, chỉ biết ăn Thần Binh của người khác thôi."
Hiển nhiên hư ảnh trên trường đao nhận ra Tinh Không Kiếm, đó là kiếm của Kiếm Tôn!
Là binh khí của Thánh Nhân nên đương nhiên có linh tính, vậy mà hiện giờ nó cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc cho Tinh Không Kiếm cắn nuốt.
Tinh Không Kiếm tỏa sáng chói lòa!
Đây là thanh Thần Binh mạnh nhất mà Lý Hạo từng cắn nuốt, Tinh Không Kiếm có vẻ cực kỳ hài lòng, trong nháy mắt, một cỗ kiếm ý cực kỳ cường hãn, sát khí ngút trời xuất hiện!
Răng rắc!
Bầu trời bị xé rách, hư không vỡ nát, Tiểu Thụ giật nảy mình, lập tức biến mất, đế cung trấn áp đại đạo cũng biến mất, sau tiếng vang lớn, đại đạo hoàn toàn vỡ ra!
"A!"
Tiếng hét thảm truyền đến, cây dừa kêu lên thảm thiết, nó điên cuồng gầm thét, nhục thân sụp đổ, vô số cành cây đứt gãy, đối với cường giả Bản Nguyên Đạo mà nói, lực phản phệ khi đại đạo bị chặt đứt có thể khiến bọn họ vẫn lạc.
Cũng may mà bây giờ Bản Nguyên Đạo không có tăng phúc, phản phệ không mạnh như trước kia, vậy nên không đến mức trực tiếp vẫn lạc. Nhưng hiện giờ nó đã bị thương nặng, tinh thần bị phá hủy.
Tâm trí trống rỗng, nó thấy hoa mắt, dường như nhìn thấy được một bóng người, Sinh Mệnh Chi Tuyền trào dâng trong cơ thể đại thụ, dũng mãnh lao tới Sinh Mệnh Chi Tâm, dường như nó muốn nhanh chóng khôi phục Sinh Mệnh Chi Tâm đang bị thương.
Đúng lúc này, Lý Hạo cầm kiếm đâm vào tảng đá bại lộ bên ngoài.
Răng rắc!
Sinh Mệnh Chi Tâm hoàn toàn nứt ra!
Đại thụ điên cuồng biến ảo, từ hình người hóa thành đại thụ rồi lại hóa thành hình người, không ngừng luân chuyển.
Nó vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Hạo!
Lúc này, từng luồng dao động đặc thù từ trên người nó xuất hiện, cây dừa tuyệt vọng, ta sẽ bị đám sâu kiến này giết chết ư?
Bản Nguyên Đại Đạo vỡ nát, Sinh Mệnh Chi Tâm vỡ nát!
Nó biết mình xong rồi.
Nó chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có kết quả như vậy.
"Lý Hạo..."
Cây dừa khôi phục tỉnh táo, lạnh lùng nhìn Lý Hạo, năng lượng bạo động lan tràn ra từ cơ thể nó, nó muốn tự bạo.
Nó là cường giả tuyệt thế!
Đám sâu kiến này có thể giết chính mình ư? Không bao giờ!
Cho dù nó phải chết thì đám người này cũng phải chôn theo.
Mặc dù phản bội Nhân tộc, nhưng nó đã từng sinh hoạt tại thời đại Tân Võ, ở thời đại kia, khi sắp chết liền tự bạo, đồng quy vu tận với địch gần như là nhận thức chung của tất cả mọi người và yêu tộc!
Dù nó phải chết thì nó cũng phải kéo theo Lý Hạo chôn cùng!
Hắc Khải đã từng nhắc nhở Lý Hạo về điều này.
Vậy nên khi đối phương hội tụ năng lượng, sắp tự bạo, Lý Hạo rống to một tiếng, Tinh Không Kiếm phóng ra sức cắn nuốt cường hãn.
"Hắc Báo!"
Hắc Báo đang hôn mê nghe được tiếng gọi, nhớ tới lời dặn dò của Lý Hạo trước đó...
Thời khắc này Hắc Báo rất bi thương, lại nữa à?
Chết chó thật đấy!
Thế nhưng nó không thể do dự trì hoãn.
Cái miệng to xuất hiện, nó tựa như lỗ đen hướng về phía đại thụ cắn nuốt, năng lượng đại thụ hội tụ bị Tinh Không Kiếm và Hắc Báo cắn nuốt một chút, năng lượng bạo động có chút bình ổn lại.
Đại thụ chỉ cười lạnh, chỉ thế này thì không đủ đâu!
Nó đã khôi phục hình cây, giờ phút này, thân cây to lớn đang vỡ ra, sắp hoàn toàn nổ tung, một vị Bất Hủ tự bạo, những người này đừng hòng chạy thoát.
Giờ khắc này, Lý Hạo nhắm mắt lại.
Đại thụ tưởng rằng hắn muốn từ bỏ giãy dụa, nó cười một tiếng: "Lý Hạo, chết cùng ta là vinh quang của ngươi..."
Oanh!
Một tiếng vang lớn truyền ra, ầm một tiếng, bỗng nhiên có một thứ thoát ra từ trong cơ thể, thân thể đại thụ vỡ nát, một chiếc búa lớn xuất hiện!
Ầm ầm!
Tinh thần lực còn sót lại của đại thụ bị gõ nổ tung.
Giờ khắc này, hư ảnh đại thụ xuất hiện, lộ vẻ không dám tin và không cam tâm: "Sao lại thế..."
Lý Hạo lạnh lùng nhìn hư ảnh của nó.
Vì sao lại không?
"Bát đại gia một thể, Lý gia đứng đầu, dám giao chùy cho ngươi đương nhiên là vì ta có thể điều khiển, ta có thể khống chế Truy Phong Ngoa thì vì sao không có khả năng điều khiển chùy Hồng gia?"
Có cần hỏi một vấn đề ngớ ngẩn thế này sao?
Ngươi còn dám giấu nó ở trong cơ thể, đúng là tự tìm đường chết!
Ngươi không dùng được, giấu trong cơ thể để làm gì?
Lý Hạo chưa từng điều khiển thứ này, dù nguy hiểm thế nào thì cũng không dùng chính là để chờ đợi giờ khắc này, đây mới thật sự là một kích tất sát!
Chùy Hồng gia là chùy diệt tinh thần lực.
Không có tinh thần lực điều khiển, lấy gì để năng lượng nổ tung?
Hắc Báo và Tinh Không Kiếm cắn nuốt chỉ là ngụy trang mà thôi!
Lý Hạo biết rằng Tinh Không Kiếm và Hắc Báo đều không thể triệt tiêu được uy năng tự bạo của một vị Bất Hủ, chỉ khi thần chùy Hồng gia hủy diệt tinh thần lực của đối phương thì mới có thể khiến năng lượng này không thể nổ tung!
May mà được Hắc Khải nhắc nhở, nếu không, Lý Hạo đã không cân nhắc đến vấn đề này, hắn cũng sẽ không nghĩ đến việc tồn tại thời đại Tân Võ đều ôm tâm lý tự bạo khi chiến đấu cùng địch nhân.
Hư ảnh cây dừa mờ ảo, nó không cam tâm nhưng sau đó lại trở nên thoải mái, nó bật cười: "Đáng tiếc..."
Đáng tiếc cái gì?
Đáng tiếc, thiên địa đã thay đổi. Nếu không, một Bất Hủ như nó vẫn lạc thì không chỉ có động tĩnh nhỏ như vậy, đáng lẽ phải là thiên địa giáng mưa máu, tế điện cho một vị Bất Hủ vẫn lạc.
Đáng tiếc là không thể trở về quá khứ được nữa.
Đáng tiếc, thời đại thật sự thay đổi rồi.
Tiếc vì mình đã chết trong tay một đám kẻ yếu.