Chương 138: Câu Nói Ưa Thích
Thấy Lý Hạo chỉ tay vào cán thanh đao, tên Siêu Năng Giả vô thức nhìn theo hướng hắn chỉ.
Sau một khắc, gã giống như cảm nhận được thứ gì đó, trong lúc mơ hồ, hình như gã thấy được cánh tay thứ ba... Cánh tay thứ ba? Ảo giác ư?
Không phải!
Thật sự có cánh tay thứ ba!
Diệu Thủ Hồi Xuân!
Trước đó, khi Lý Hạo đối phó với tên quỷ diện Phá Bách cũng từng làm tương tự, lần này vẫn thế, Viên Thạc đã dạy hắn một chiêu cực kỳ hữu dụng.
Có thể hơi vô dụng với phụ nữ, nhưng với đàn ông thì... Siêu năng cũng được, võ sư cũng tốt, lực phòng ngự ở chỗ kia vẫn là yếu nhất, hơn nữa nếu tiểu đệ bị bóp nát thì quả thật là đau nhức thốn trời, cơn đau ấy kịch liệt không gì sánh được!
Không phải đàn ông thì có lẽ không thể nào hiểu được, có đôi khi không cẩn thận bị va chạm là đã đủ đau đến nỗi quỳ xuống đất khóc rống.
Bên trong Băng Tinh Tráo, năng lượng thần bí của đối phương bị đè nén đến mức yếu nhất.
Nơi này hiển nhiên không có năng lượng thần bí phòng hộ.
"Đùng!"
Phảng phất như bong bóng nổ tung, phảng phất như trứng gà bị vỡ nát, lại phảng phất như bong bóng cá bị đâm thủng...
Giờ khắc này, âm thanh như vậy vang lên trong rương hàng.
Tên Siêu Năng Giả vô thức cúi đầu, tiếp đó, nước mắt sinh lý ngăn không được trực tiếp nhỏ xuống giống như bất kỳ nam nhân bình thường nào, 'bịch' một tiếng, quỳ rạp xuống đất!
Đau nhức thấu xương!
Năng lượng thần bí trên người gã tán loạn trong chớp mắt.
Mà tốc độ của Lý Hạo cũng cực nhanh. Hắn cấp tốc đoạt lấy thanh đao trong tay đối phương, một đao đâm xuống!
Không phải cổ họng, không phải đầu, mà là bả vai!
"Aaaa!"
Gã lần nữa hét thảm một tiếng, bây giờ trong đầu gã chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, quá đau, đau khủng khiếp!
Không còn hơi sức đâu mà ngăn cản Lý Hạo tiếp tục đâm đao vào thân thể!
Bởi vì... Lý Hạo có thể thấy được!
Đúng vậy, đây mới là trò sở trường của Lý Hạo. Hắn có thể nhìn thấy năng lượng thần bí của đối phương, cho nên hắn có thể nhận ra chỗ đối phương có năng lượng thần bí yếu kém nhất, ít nhất, dễ dàng đột phá nhất.
Trái tim, cổ họng, con mắt, bốn phía của gã đều dày đặc năng lượng thần bí, dù là giờ phút này cũng không tán đi.
Cho nên nếu tùy tiện đâm vào những chỗ đó, chắc chắn Lý Hạo sẽ bị năng lượng thần bí phản thương.
Người bình thường, dù là võ sư thì lúc này, ý nghĩ đầu tiên cũng là đâm vào chỗ hiểm yếu.
Nhưng Lý Hạo lại hành xử khác.
Hắn đâm một đao vào bả vai - nơi đối phương không có năng lượng thần bí che chắn, trong mắt tràn đầy sự lãnh khốc và liều mạng, một đao xé rách cắt xuống, trực tiếp chặt đứt một cánh tay đối phương!
Sau một khắc, đau nhức kịch liệt tiếp tục làm cho năng lượng thần bí của đối phương tiến thêm một bước tán loạn.
Lý Hạo lại rút đao, đâm xuống một vị trí khác!
Lần này là phần eo.
"Aaaa!"
Đau đớn khủng khiếp làm cho đối phương kêu rên liên hồi.
Siêu Năng Giả này không cách nào tin được, mỗi một đao của Lý Hạo đều vừa vặn đâm vào nơi phòng ngự yếu nhất của gã.
Một bàn tay còn hoàn hảo của gã, giờ đây đã không lo được bảo vệ hạ bộ, gã miễn cưỡng bộc phát ra năng lượng thần bí, ngưng tụ ra một thanh thủy đao, dùng sức chém về phía đầu Lý Hạo!
Dù lão nhị đã bị bóp nát, cánh tay bị chặt đứt, thân bị đâm xuyên, nhưng rất rõ ràng là gã vẫn còn sức chiến đấu!
Siêu Năng Giả cấp bậc Nguyệt Minh, sức sống mạnh hơn nhiều so với võ sư Phá Bách.
Trước đó tên quỷ diện Phá Bách kia khi gặp công kích như vậy liền dễ dàng bị Lý Hạo và Liễu Diễm liên thủ giết chết.
Vậy mà người này còn có thể phản công.
Mà Lý Hạo lại không chạy trốn, chỉ hơi tránh người né qua. Hắn có ý định của mình. Không thể chạy, một khi lỡ làm Băng Tinh Tráo bị phá vỡ, siêu năng lực thu về, tới lúc đó có lẽ gã không chết được. Một khi để gã thoát khốn thì rất nhiều bí mật của hắn sẽ bại lộ.
Lý Hạo có tinh quang năng của ngọc kiếm, chỉ cần không phải cụt tay cụt chân, thương thế có nặng hơn thì vẫn có thể hồi phục.
Cho nên hắn liều mạng để đối phương đâm một đao vào bụng mình, đau nhức kịch liệt khiến hắn hơi thất thố. Nhưng Lý Hạo vẫn dùng hết sức lực như cũ, hai tay siết chặt cổ của đối phương, một tay hướng lên, túm chặt tóc của gã, cái tay còn lại cầm đao nhỏ trong tay, đâm một nhát vào sau cổ gã!
'Phập' một tiếng!
Sau một khắc, đao nhỏ bên cạnh xé xuống, truyền ra âm thanh va chạm bén nhọn, tiểu đao mạnh mẽ đâm rách cổ kẻ địch.
"Aaaa!"
Tiếng thét thê lương lần nữa vang lên.
Năng lượng thần bí của đối phương gần như hoàn toàn tán loạn. Lý Hạo túm chặt tóc của gã, cố sức dùng đao cắt rách miệng vết thương của gã, dùng hết sức mạnh toàn thân liên tục vạch một vết thương kéo dài về phía dưới!
Xoẹt!
Đao cũng bị bẻ cong, xương gáy đối phương gần như bị Lý Hạo triệt để cắt đứt.
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Đầu gã gục xuống trong nháy mắt, suýt chút nữa đã rơi xuống!
Một màn kinh khủng này khiến Lý Hạo cũng hơi khó chịu.
Nhưng hắn không dám dừng lại.
Nội kình tuôn ra, chấn động đao nhỏ lần nữa, từng đao đâm vào, từng đao khứa xuống!
Không biết qua bao lâu, bên ngoài có người quát khẽ: "Lý Hạo?"
Sát ý trong mắt Lý Hạo tiêu tán, cúi đầu nhìn thoáng qua Siêu Năng Giả đã đầu thân hai nơi, khẽ nhíu mày, hoảng hốt ném thanh đao đang cầm trong tay đi, chùi vội hai tay dính máu lên người đối phương, lúc này mới cất bước ra khỏi kho hàng.
. . .
"Chết rồi?"
Ngoài kho hàng, bọn Liễu Diễm rất cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí tới gần.
Chờ khi thấy Lý Hạo đi ra, Liễu Diễm nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau một khắc, mấy người vội vàng xông vào trong, mà Lý Hạo không đi vào nữa.
Một lát sau, sắc mặt Liễu Diễm và Vân Dao hơi trắng bệch, chậm rãi đi ra.
Mà Trần Kiên thì dùng ánh mắt cực kì cổ quái nhìn hắn.
Ra tay... Thật quá độc ác!
Tiểu tử này thật sự là tân binh sao?
Đây là đâm bao nhiêu đao rồi?
Gần như đã phân thây đối phương!
Đừng nói Liễu Diễm và Vân Dao, ngay cả anh ta nhìn mà cũng dựng cả tóc gáy. Khó có thể tưởng tượng vừa rồi Lý Hạo đã làm thế nào, hẳn đã nắm lấy đầu đối phương rồi đâm chém liên tục?
Đủ hung ác!
Khó có được dịp Liễu Diễm cũng tái mặt, hồi lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, nàng thở hắt ra, quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Nguyệt Minh!
Nguyệt Minh sư hàng thật giá thật!
Thế mà lại bị Lý Hạo giết chết!
Trước đó Lý Hạo đã đâm chết một tên Phá Bách, đêm nay hắn đã giết một Phá Bách, một Nguyệt Minh. Chiến tích như vậy thật sự là thứ mà kẻ vừa bước vào Trảm Thập có thể làm được sao?
Tuy rằng là do kẻ địch chủ quan xem thường hắn, không đề phòng hắn, nhưng việc này cần can đảm, cẩn thận và tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ. Nếu không, khi nói dối trước mặt cường giả như vậy, mặt không đổi sắc, giả bộ như thật... Thật sự không phải người bình thường có thể làm được, kể cả Liễu Diễm chỉ sợ cũng làm không được.
"Không sao!"
Thật ra sắc mặt Lý Hạo cũng tái nhợt, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại, nhe răng cười nói: "Bọn chúng đều là người xấu! Tà ác vĩnh viễn không thể chiến thắng được chính nghĩa!"
"Chúng ta là chính nghĩa!"
Lý Hạo tự thôi miên bản thân một chút, sau một khắc đã khôi phục ý chí chiến đấu, cười ha hả nói: "Chính nghĩa tất thắng! Thực thi chính nghĩa, trừ ma vệ đao!"
Không hiểu sao bây giờ hắn lại rất thích câu nói này.
Chỉ cần ta đứng ở góc độ chính nghĩa, coi như ta giết bọn chúng thì cũng là việc nên làm, là chuyện đương nhiên!