Sở nghiên cứu Lã Chấn...
Lý Hạo mãi không mở ra, bởi vì hắn biết rằng khi nơi này mở ra thì sẽ có phiền phức, nhất là trong đó còn dính đến phương pháp phục sinh tinh thần lực, vậy lại càng phiền toái hơn.
Thậm chí còn có khả năng thả ra những tồn tại đáng sợ.
Hơn nữa mở nó ra thì sẽ hoàn toàn trở mặt với cửu ti và hoàng thất, bọn họ sẽ lập tức vây quét Lý Hạo.
Hồng Nhất Đường tự hỏi trong lòng, cuối cùng thở hắt ra: "Vậy ta dẫn ngươi đi tìm Lý Hạo, tự ngươi nói với hắn đi, có lẽ đây là kết quả ngươi muốn, mặt khác... Tuổi còn nhỏ thì hoạt bát sáng sủa một chút, trông ngươi không giống đứa bé gì cả!"
Vũ Minh mỉm cười gật đầu.
Giống đứa trẻ ư? Không giống sao?
Ta vốn là một đứa trẻ mà.
Nhóc cảm thấy Hồng Nhất Đường hiểu lầm mình nhưng không biết nói cái gì...
Thiên Tinh đô đốc phủ, Lý Hạo đang chế tạo lĩnh vực, bỗng nhiên hắn mở mắt ra.
Dường như hắn nhìn thấy một chùm sáng!
Trong mắt, thần quang thoáng hiện lên, ngay sau đó, hắn nhìn thấy hai người, bỏ qua Hồng Nhất Đường, hắn nhìn về phía đứa bé kia, giờ khắc này, dường như trong mắt hiện ra gì đó, đoàn ánh sáng kia có chút hỗn tạp, còn hơi đục.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tình huống đặc biệt thế này, con mắt Lý Hạo toát ra hồng quang nhàn nhạt, hắn nhìn đứa bé kia lần nữa, hồi lâu sau mới cười nói: "Tiền bối đến, Lý Hạo không tiếp đón từ xa!"
Vũ Minh bất đắc dĩ đáp: “Ta là Vân Vũ Minh, bái kiến đô đốc!"
"Ta biết ngươi."
Lý Hạo khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Tinh thần lực hỗn tạp, thậm chí có thể nói là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng đứa nhỏ này vốn ngu dại, ngươi đã cho đứa nhỏ này một chút trí tuệ, nhưng... cuối cùng ngươi được tính là cổ nhân hay là người thời nay?"
"Người thời nay!"
Vũ Minh phiền muộn: "Thật đấy, đô đốc phải tin tưởng ta."
Nó tò mò nhìn Lý Hạo, sức quan sát của người này thật lợi hại.
Không chỉ như vậy, trong lúc mơ hồ, dường như nó cảm nhận được hư không quanh đây khá đặc biệt, có vẻ như là không gian độc lập, Vũ Minh yên lặng cảm thụ, nó vừa cảm thấy hiếu kỳ vừa cảm thấy cổ quái.
Thật lợi hại! Nó không nói đến thực lực mà là cảm thấy thủ đoạn của hắn rất đặc thù.
Tại thời đại văn minh cổ, thực lực của Lý Hạo chẳng là cái gì cả, bất cứ sư trưởng nào cũng mạnh hơn hắn.
Lúc này, Vũ Minh lặp lại những lời đã nói với Hồng Nhất Đường trước đó một lần nữa.
"Thiên Mạc?"
Lý Hạo thì thào, gia hỏa này muốn kiến thiết hệ thống Thiên Mạc cho mình ư?
Về phần người lấy từ Cửu Long Các, đúng là Lý Hạo không sắp xếp cho bọn họ làm việc, chủ yếu là vì trước đó bọn hắn đại chiến không ngừng, hắn lo rằng để người đi ra rồi không về được.
Hiện tại, gia hỏa này chủ động tìm tới cửa, thậm chí muốn tự mình mở ra sở nghiên cứu Lã Chấn.
Chuyện này là tốt hay xấu?
Lý Hạo rơi vào trầm tư.
Trước đó, Trần Hải từng hỏi hắn rằng, ngươi muốn mở ra vương triều truyền thừa văn minh cổ hay là thời đại mới?
Lý Hạo trả lời là thời đại mới.
Năm đó Tân Võ rất mạnh, nhưng đó là vì có người và vật năm đó, người thời nay thì phải mở ra thời đại mới, học cái cũ mà không bảo thủ.
Vậy nên, kỳ thật bây giờ Lý Hạo có phần kiêng kị và đề phòng cổ nhân, cổ vật, cổ yêu.
Cổ nhân và cổ yêu Ngân Nguyệt thì nhất định là người tốt sao?
Chưa hẳn!
Người tốt của thời đại Tân Võ sẽ là người tốt thời đại này sao?
Cũng chưa chắc!
Cây nhỏ nói rằng Ngân Nguyệt đại địa vốn có Thần Minh tồn tại, xem như dân bản địa, nhưng không phải là vẫn bị Tân Võ tiêu diệt sao?
Còn đám người Lý Hạo thì được xem như dân bản địa hay là người ngoại lai?
Người Tân Võ đối với người một nhà thì không có vấn đề gì, thế nhưng đối với Lý Hạo thì có sự ngăn cách.
Hắn nhìn Vũ Minh, cười nói: "Ta rất hoan nghênh, ngươi cần gì?"
"Thần Năng Thạch, máy móc và thiết bị, những thứ này đều có trong sở nghiên cứu, hiện tại cũng có thể chế tạo nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà trong sở nghiên cứu có máy chế tạo Thiên Mạc, có thể chế tạo ra vô số màn trời, trong phòng kho cũng có rất nhiều sản phẩm tồn kho, nếu muốn phát triển những thứ này ở bên ngoài thì cần tối thiểu 10 năm trở lên."
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là muốn Lý Hạo mở sở nghiên cứu ra.
Lý Hạo trầm mặc.
Một lúc sau hắn mới mở miệng: "Ngươi đi tìm cô cô ngươi thương lượng, nếu nàng cảm thấy cần mở ra thì ta sẽ cân nhắc."
Vũ Minh hết cách, trầm ngâm một lúc mới nói: "Ta đã nói với nàng rồi, nàng không để ý tới ta, còn nói rằng chỗ kia vĩnh viễn bị khóa lại là tốt nhất!"
Lý Hạo cười!
Vân Dao chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với hắn, có vẻ Vân Dao cũng đã gặp Vũ Minh, xem ra nàng cảm thấy kiến nghị này không đáng tin cậy.
"Vậy rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Nói thật đi, có thể ta sẽ cân nhắc một chút."
Vũ Minh bất đắc dĩ đáp: "Ta vẫn luôn nói thật, chỉ là không nói ra hết tất cả, trước đây ta không nghĩ gì, nhưng gần đây, ta muốn mượn một vài dụng cụ trong sở nghiên cứu để xem có thể khôi phục một người hay không."
Lý Hạo nở nụ cười nguy hiểm.
"Khôi phục ai?"
Vũ Minh không che giấu nữa, nhóc thở dài: "Có lẽ ngươi đã gặp rồi, đó là một người bên trong đại học võ khoa Viên Bình, ta thấy từ trong trí nhớ của mình, nếu những người kia không rời đi thì chắc đã chết hết rồi, kết quả thế mà vẫn còn người sống..."
Hắc Khải?
Lý Hạo nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?"
"Cảm giác được!"
Vũ Minh giải thích: "Lần trước Lý đô đốc đi ra từ bên kia, ta cảm nhận được chút gì đó rất quen thuộc. Về sau, có chút hồi ức trong trí nhớ hiện ra, ta biết rằng người kia còn sống, nhưng có lẽ nhục thân đã mục nát."
"Vì sao muốn khôi phục hắn?"
Vũ Minh gãi đầu có vẻ khá trẻ con: “Hắn là một trong những vệ sĩ trung thành nhất của Nhân Vương, thân phận rất trọng yếu, thậm chí còn trọng yếu hơn thân phận Lý đô đốc, nếu hắn khôi phục thì có khả năng nhất thống tám chủ thành lần nữa, để tránh xảy ra chuyện tám chủ thành khôi phục, mọi người không phục lẫn nhau gây ra hỗn loạn.
Thực lực hắn có lẽ không phải là mạnh nhất trong những người còn sót lại, nhưng hắn có thể đại biểu cho Nhân Vương, đại biểu cho rất nhiều thứ, có hắn, Lý đô đốc cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức..."
Lý Hạo nao nao: "Hắn là người phát ngôn của Nhân Vương ư?"
"Có thể xem là vậy."
Vũ Minh giải thích: "Hắn là người của Nhân Vương, học sinh hắn bồi dưỡng ra hầu như đều gia nhập vào Ma Vệ. Thực lực hắn không mạnh, nhưng vào lúc đó, hắn xuất thân Ma Võ đại biểu cho Nhân Vương... Dù sao cũng rất trọng yếu."
Lý Hạo nhíu mày, nửa ngày sau mới nói: "Sở nghiên cứu Lã Chấn thật sự có thể khôi phục bọn họ ư?"
"Có thể, nhưng đương nhiên là cũng cần vài điều kiện."
Vũ Minh nói: "Tinh thần vẫn còn chứng tỏ sinh mệnh vẫn còn, chỉ là nhục thân mục nát, nếu là năm xưa, có cường giả trợ giúp thì rất đơn giản, chỉ cần thật nhiều vật chất bất diệt và tinh hoa sinh mệnh là có thể giúp bọn họ khôi phục. Nhưng số lượng cần dùng quá nhiều, hiện tại không có khả năng có đủ.
Vậy nên phải thông qua biện pháp đặc thù, giảm thực lực của bọn họ xuống để giảm gánh nặng cho cơ thể, tạo ra nhục thân nhỏ yếu để chứa đựng tinh thần lực của bọn họ, như vậy tuy có thể khôi phục nhưng lực lượng sẽ tiêu tán đi nhiều... Nhưng đó là chuyện tốt, bởi vì Bản Nguyên Đạo biến mất, lực lượng quá mạnh sẽ khiến Bản Nguyên Đạo phản phệ.
Trong sở nghiên cứu có rất nhiều bảo vật, không phải bảo vật bình thường mà là những thứ có ý nghĩa quan trọng đối với thời đại mới, thậm chí có cả thông đạo truyền tống!"