Chương 140: Cường Giả Nhật Diệu
Ngay khi đám quỷ diện Siêu Năng Giả vẫn đang gắt gao truy đuổi hai người lưu Long.
Ở phía sau.
Vương Minh bị một ông lão nắm lấy, phi hành trên không trung.
Vương Minh hơi sốt ruột: "Hoàng lão, còn chưa ra tay à?"
Hình như Viên Thạc và Lưu Long sắp không chịu được nữa rồi!
Lão nhân nắm lấy gã không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bốn phía, một lát sau mới chậm rãi cất tiếng: "Chưa tới nơi!"
Chưa tới nơi?
Vương Minh còn chưa nghĩ rõ, sau một khắc gã đột nhiên bị ném ra ngoài, giọng của ông lão truyền đến bên tai: "Đi tìm Hồ Hạo, Lý Mộng, liên thủ với bọn Lưu Long, giết chết mấy tên kia!"
Vương Minh còn chưa hoàn hồn thì bất chợt có một tiếng sấm rền vang khắp tứ phương!
"Hoàng Vân, vậy mà Tuần Dạ Nhân lại thật sự cử ra Nhật Diệu. Xem ra các ngươi đã quên nỗi đau trước đó!"
Tiếng sấm vang vọng tứ phía, sau một khắc, một thân ảnh như lôi đình hiện ra trong không trung.
Sắc mặt ông lão được gọi là Hoàng Vân phía Tuần Dạ Nhân hơi ngưng trọng: "Bát đại gia ở Ngân Thành... Xem ra có vài bí mật chúng ta vẫn chưa khám phá ra, có điều các ngươi thế mà lại phái Nhật Diệu hệ Lôi xuất thủ?"
Loại Siêu Năng Giả thiện chiến nhất!
Vị Siêu Năng Giả có lôi đình lóe sáng quanh người này cười khẩy, "Không bằng tất cả đều lui một bước. Chúng ta chỉ cần Lý Hạo, những người khác, bao gồm Viên Thạc và Lưu Long, ngươi đều có thể mang đi... Nếu không thì hôm nay Tuần Dạ Nhân chắc chắn sẽ tổn thất một vị Nhật Diệu!"
Hoàng Vân không nói lời nào.
Chỉ im lặng nhìn đối phương.
Lần này, Tuần Dạ Nhân đã âm thầm cử ông - một cường giả cấp Nhật Diệu chạy đến Ngân Thành, vốn tưởng rằng đã vượt qua phỏng đoán của đối phương, kết quả... Lại rơi vào thế hạ phong.
Ba tổ chức siêu năng lớn, rốt cuộc đối phương đến từ tổ chức nào?
Hiện tại chỉ e ông không có cách nào địch nổi người đối diện. Mặc dù đều là cấp Nhật Diệu, nhưng năng lượng thần bí của ông không hùng hậu như đối phương, vả lại đối phương lại còn thuộc hệ Lôi.
Hoàng Vân hơi vô lực, trầm giọng nói: "Tại sao các ngươi phải nhiễu loạn thế đạo này? Tuy rằng siêu năng quật khởi, nhưng các ngươi đã quên bản thân từng là người thường sao?"
"Ngươi không hiểu!"
Siêu Năng Giả hệ Lôi tỏ vẻ khinh miệt, cũng không buồn trả lời ông, sau một khắc, một tia chớp đột ngột bộc phát!
Chiến đấu giữa hai tôn Nhật Diệu trong nháy mắt đã diễn ra tại một cánh đồng hoang vu.
Sấm sét và gió lốc điên cuồng va chạm!
Ngân Thành chỉ là một phố thành nho nhỏ, bấy giờ lại bạo phát cuộc chiến giữa Nhật Diệu, đúng là cực kỳ hiếm thấy!
. . .
Tính ra thì Lý Hạo không lừa gạt tên Siêu Năng Giả hệ Thủy.
Mặc dù thời gian hơi chậm, nhưng chiến đấu giữa Nhật Diệu đã thực sự nổ ra vào thời khắc đó.
Dưới đêm mưa, sấm sét và gió lốc mãnh liệt đan xen, nổ ra ngay tại nơi cách ngoài nhà kho mười dặm.
Ánh sáng sấm sét chiếu rọi khiến cả vùng trời sáng rực.
. . .
Ngoài nhà kho.
Lý Hạo nhìn về một phương hướng, sắc mặt nghiêm túc, bên kia, hai luồng năng lượng thần bí nổ ra chói mắt như mặt trời ban trưa.
Thậm chí đứng từ xa mà vẫn có thể nhìn thấy hai thân ảnh đang nổ ra đại chiến trên không trung dưới ánh sáng sấm sét lóa mắt.
Có thể bay!
Siêu năng của hai người này hình như không phải siêu năng bay trên trời, nhưng hai người lại thật sự bay trên không trung, một người chân đạp sấm sét, một người thân ở trong gió bão. Lốc xoáy và sấm sét không ngừng va chạm oanh kích!
Bấy giờ hai cường giả đỉnh cấp cũng không có tâm tình giao lưu, dù chỉ là những lời nói khích, hết thảy chỉ có âm thanh chiến đấu rền vang.
Tuần Dạ Nhân đã ra tay!
. . .
Nơi xa.
Lưu Long quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến hóa.
Nhật Diệu!
Nhật Diệu thật sự đã tới, không đơn giản chỉ có đội ngũ 10 vị siêu năng mà còn thêm một vị Nhật Diệu áp trận. Còn may mà Tuần Dạ Nhân cũng cử Nhật Diệu đến, bằng không lần này Ngân Thành căn bản không có cách nào thủ nổi.
Bốn tên Nguyệt Minh Sư đang đuổi giết bọn họ, giờ phút này cũng nhao nhao quay đầu.
Nhìn hai cường giả Nhật Diệu lơ lửng trên không phía xa, năng lượng thần bí va chạm dữ dội, mấy tên quỷ diện đều lộ ra chút khao khát.
Nhật Diệu!
Nhật Diệu mạnh hơn nhiều so với Nguyệt Minh.
Nếu Siêu Năng Giả cấp Nguyệt Minh còn có thể bị vũ khí nóng phàm tục giết chết, thì khi đến cấp Nhật Diệu, trừ khi thật sự xuất động vũ khí cấp độ diệt thành, bằng không, vô luận là tốc độ, lực phòng ngự hay cảm giác của đối phương đều đã mạnh đến một trạng thái đặc biệt.
Ngươi còn chưa khóa chặt đối phương thì đối phương đã có thể cảm giác được.
Giống như giây phút Viên Thạc bước vào Đấu Thiên, ông đã nói cho Lý Hạo nghe về cấp độ tinh thần thần ở Đấu Thiên!
Người bình thường không nhìn thấy cũng không cảm giác được huyết ảnh.
Nhưng Đấu Thiên lại có thể cảm giác được, dù không nhìn thấy thực chất nhưng Đấu Thiên vẫn có thể cảm ứng ra huyết ảnh tồn tại ở đâu. Chỉ cần huyết ảnh cử động, Viên Thạc liền có thể phát hiện.
Đây chính là cường giả cấp Đấu Thiên và Nhật Diệu, mạnh mẽ hơn Nguyệt Minh rất nhiều.
"Hoàng Vân!"
Lưu Long nhìn về phía nơi xa, ông nhận ra vị Siêu Năng Giả đó, sắc mặt hơi ngưng trọng: "Hoàng Vân... Trước đó tọa trấn xếp hạng ba Lưu Vân Thành, không nghĩ ông ta đã đến rồi!"
Ông biết đêm nay có người của Tuần Dạ Nhân đến, nhưng lại không nghĩ tới là vị này. Xét trong Tuần Dạ Nhân thì hiển nhiên Hoàng Vân không yếu, tối thiểu cũng là tồn tại đỉnh cấp tại Ngân Nguyệt hành tỉnh.
Thế nhưng… dùng mắt thường cũng có thể thấy, địch nhân có năng lực hệ Lôi kia mạnh hơn Hoàng Vân một bậc.
Sấm sét và gió lốc va chạm dữ dội trong không trung, bất quá rõ ràng gió lốc đã bị áp chế, sấm sét lấp lóe, bóng dáng Hoàng Vân hơi trôi nổi trong gió lốc như nước chảy bèo trôi.
Ông không phải là đối thủ của tên kia!
Cường giả hệ Lôi kia rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Lưu Long tái đi.
Cường giả Nhật Diệu đỉnh cấp, mười Siêu Năng Giả Nguyệt Minh, rốt cuộc là tổ chức siêu năng mạnh mẽ nào muốn lấy mạng Lý Hạo?
Còn mạnh hơn trong suy nghĩ của ông!
"Đi... Quản ông ta làm gì, chúng ta tự bảo vệ mình trước!"
Viên Thạc ho khan một tiếng, vội thúc giục Lưu Long tiếp tục chạy.
Nhìn gì vậy?
Mặc dù Hoàng Vân không địch lại người kia, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không bị đối phương giải quyết. Đều là Nhật Diệu, chênh lệch chút ít, không tính quá lớn, không đến mức thua quá nhanh.
Chạy trước rồi nói!
Sở dĩ muốn chạy là vì Viên Thạc cảm thấy, một khi Nhật Diệu lựa chọn hiện thân thì e rằng phía Lý Hạo đã sắp xảy ra chuyện.
Khoảng cách nhà kho không tính xa.
Lưu Long siết chặt thanh rìu ngắn trong tay, nhìn về phía mấy người đuổi theo sau, cắn răng nói: "Đánh trả! Phía Tuần Dạ Nhân còn có ba Nguyệt Minh. Nếu Tuần Dạ Nhân ra tay, giờ phút này chúng ta có thể liên thủ phản công!"
Đối phương cũng chỉ có bốn quỷ diện Nguyệt Minh, phía Tuần Dạ Nhân còn có ba người, cộng thêm Lưu Long và Viên Thạc trọng thương... Chiến lực miễn cưỡng ngang nhau.
Đương nhiên không tính huyết ảnh!
Thứ đồ chơi ấy quá đáng ghét!
Nhưng ít nhiều gì thì lực lượng cũng đã mạnh hơn so với trước đó.
Về phần nhà kho bên kia, Băng Tinh Tráo chỉ là để phòng ngừa vạn nhất. Nếu có thể đánh trả đối phương ở đây thì càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể giúp Hoàng Vân một tay.